Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 68 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Hạ Tử Câm vừa nhìn thấy hai người, như muốn nói cái gì đó, thế nhưng bị Hạ chủ quân âm thầm kéo lại, hung hăng trừng mắt cảnh cáo một cái mới thôi.



Hạ Tử Câm nhìn Ninh Vũ mà cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn, thế mà lại không nhìn ra được bộ mặt thật của người bên gối mình, bị một người quen nói dối với ngụy trang như vậy lừa gạt.



Tiểu nhị trong cửa hàng rất nhiệt tình giới thiệu cho họ các loại vải vóc và những sự kiện ưu đãi đang diễn ra. Trong đại sảnh có bày một ít bàn tròn, trên mặt bàn đặt vài bình hoa tươi rất đẹp, trang trí cũng rất dễ nhìn, khiến cho các tiểu ca nhi vô cùng thích.



Có vài khách nhân vừa đến liền ngồi xuống ghế, uống trà hoa, nghe tiểu nhị giới thiệu các mặt hàng có trong tiệm. Ninh Vũ nghe loáng thoáng cái gì đó về thẻ hội viên.



“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”



Trang phục Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê mặc trên người không sang thì cũng quý, tiểu nhị cũng rất có nhãn lực, lập tức cười cười ân cần tiến lên, nếu buôn bán thành công thì hắn cũng sẽ được chia phần, đương nhiên hắn phải vô cùng cố gắng.



Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê cũng ngồi xuống: “Thẻ hội viên của các ngươi là gì vậy?”



“Khi mua đồ ở cửa tiệm của chúng ta thì có thể trở thành hội viên sơ cấp, với cái này thì lần sau khi quay lại mua vải hoặc đặt may sẽ được hưởng rất nhiều ưu đãi, sau khi tích lũy tiêu một trăm lượng bạc sẽ được trở thành hội viên trung cấp, cuối năm căn cứ vào số bạc quý khách đã tiêu cho việc mua đồ ở đây mà phát quà tri ân. Qúy khách đây có muốn xem loại vải nào không, ta có thể lấy giúp cho ngài.”



Thẻ hội viên có hiệu quả rất lớn trong việc giữ khách, do có những ưu đãi này mà bất cứ ai khi nghĩ đến chuyện may mặc cũng sẽ chọn nơi này đầu tiên, đúng là một sáng kiến hay.



Ninh Vũ ngắm nhìn các loại kiểu dáng trang phục, quả thật rất mới mẻ độc đáo: “Ngôn Khê, ngươi có thích cái nào không? Ta đảm bảo ngươi mặc bộ nào cũng đẹp hết.”



Tống Ngôn Khê cũng liếc mắt sang nhìn: “Ta tự may ở nhà cũng được.” Y chỉ cần nhìn một cái thôi là biết được hết những kỹ xảo với bí quyết trong mấy bộ trang phục này rồi, trước đây không nghĩ ra được là do không ngờ nó có thể làm thế thôi, sau khi được mấy bản vẽ này mở mang kiến thức, về nhà y cũng có thể làm được như vậy.



Ở một góc bên trong sảnh đặt vài tấm gương cao ngang người, có vài tiểu ca nhi giả vờ tình cờ đi qua chỗ đó, lén lút xem thử bộ dạng của mình, vừa cảm thấy ngại ngùng vừa cảm thấy mới lạ.



Đúng lúc đó có một tiểu ca nhi vừa thử đồ xong ra ngoài, xoay một vòng trước gương, tiểu nhị bên cạnh không chớp mắt mà khen liên tục, khen vô cùng chân thành, khen đến mức khiến cho người cũng muốn mua luôn.




Khí chất người bề trên lâu năm của Hạ chủ quân lúc này hoàn toàn hiển lộ ra hết, không giận tự uy: “Câm miệng, ở đâu ra một kẻ ngông cuồng tự đại như thế này chứ?”



Tiểu thị thiếp thân hầu hạ Hạ chủ quân quanh năm rất biết quan sát, lập tức hùa theo dọa dẫm: “Làm càn, ai cho ngươi đụng vào chủ tử nhà ta, người đâu, còn không mau kéo hắn xuống.”



Lý Hàn đang định nói gì đó, nhưng lập tức bị gia đinh nhanh tay bịt kín miệng.



Mọi người xung quanh thấy thế thì cũng nhanh chóng dạt sang hai bên, để những gia đinh kia lôi người đi, sau đó mới nhỏ giọng bàn tán.



Hạ chủ quân nói với hai phu phu Ninh Vũ: “Các ngươi ra đường sao không mang theo một vài hộ viện với gia đinh đi, bị loại tiểu nhân tham tài nịnh nọt này quấn lấy thì khó thoát thân lắm.”



Những người đứng gần đấy vừa nghe thấy lời này thì nhanh chóng hiểu rõ, hóa ra chỉ là tên lưu manh muốn nịnh bợ quan to quý nhân.



Hạ chủ quân liếc mắt ra hiệu cho tiểu thị, tiểu thị lập tức đi xử lý chuyện còn lại, dẫn hướng dư luận, làm mờ đi sự tồn tại của Hạ Tử Câm. Không thấy trong lời nói vừa nãy của Hạ chủ quân không hề nói ra tên của Hạ Tử Câm, mà chỉ gọi Tống Ngôn Khê thôi à.



Tống Ngôn Khê cũng không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt này, sau khi nói lời cáo từ với Hạ chủ quân thì kéo Ninh Vũ đang phát hỏa rời đi, nếu hồi nãy y không liên tục giữ Ninh Vũ đang định động thủ lại thì sợ là hắn đã nhào vô đánh nhau từ lâu rồi.



“Nếu hồi nãy ngươi đánh gã thì dù ngươi có chiếm phần đúng cỡ nào cũng vô dụng, chưa kể cái miệng kia của Lý Hàn còn có cái để nói hưu nói vượn thêm ấy. Suýt chút nữa gã đã phá hỏng chuyện hôn nhân đại sự của Hạ Tử Câm rồi, do đó cũng chọc giận Hạ chủ quân, Hạ phủ chắc chắn sẽ không tha cho gã. Chúng ta đừng để ý đến gã ta nữa, ngươi bảo là sẽ dẫn ta đi chơi mà.”



Chỉ bằng vài câu nói của Tống Ngôn Khê, cộng với câu cuối như đang làm nũng của y, Ninh Vũ lập tức quên hết tất cả những tức giận ban nãy, sắp thất tịch rồi, hắn muốn dẫn Ngôn Khê tới miếu Nguyệt Lão đi dạo.



Lý Hàn, người suýt nữa phá hủy thanh danh của Hạ Tử Câm, đương nhiên bị Hạ chủ quân ghi thù, y sai người đi tra lai lịch của gã, biết được đây chỉ là một tên ăn mày, nhờ vào thủ đoạn đê hèn của mình mà được ở rể Viên phủ, trong tay chỉ có một chút sản nghiệp nhỏ bé, chưa kể mấy vụ ở Ỷ Thúy Viện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người lúc trước đều có một tay của người này, từng cái từng cái một đều chứng minh đây là một tên gia hỏa tâm tư bất chính.



Chẳng lẽ gã ta định phá hỏng thanh danh của Hạ Tử Câm, sau khi nó bị từ hôn thì đến đây xin cưới? Dù sao lúc trước tình cảnh của Viên Trí Chi cũng y chang như vậy, bị phá hỏng thanh danh ngay giữa đường phố đông người, không nhà đàng hoàng nào muốn cưới nên cuối cùng phải thành thân với gã ta. Hạ chủ quân càng nghĩ càng tức giận, lập tức nói chuyện này cho Hạ tri châu.



Đôi lời của tác giả: nể mặt bạn Hạ ngốc nên mị không thể không chừa một đường sống cho Hạ Tử Câm.