Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 88 :

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Edit: Arisassan



Nam tử với tiểu ca nhi được phu tử tách ra học riêng, chương trình học của tiểu ca nhi chú trọng nhiều vào cầm kỳ thư họa, còn nam tử thì chú trọng cưỡi ngựa bắn cung, điểm chung là cả hai đều đặt tu dưỡng văn chương lên hàng đầu.



Thế nhưng Tô Lâm Nguyệt lại thường hay bị người khác cười nhạo ở mảng cầm kỳ thư họa, đặc biệt là khi thực hành ngay trên lớp, hoàn toàn không hợp với con cháu quý nhân ở kinh thành từ nhỏ đã được học. Căn bản không hề theo kịp tiến độ của mọi người.



Hơn nữa do Tô Lâm Nguyệt gia thế bình thường nhưng lại vô cùng xinh đẹp, thu hút sự chú ý của rất nhiều nam nhân, cho nên có rất nhiều tiểu ca nhi căm ghét y. Chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện Tô Lâm Nguyệt là một kẻ ngu ngốc chỉ có túi da bên ngoài được truyền khắp trong thư viện.



Tô Lâm Nguyệt ngồi trên tảng đá mà tức đến nghiến răng, nếu là trước đây thì ai dám đối xử với y như vậy chứ, sớm đã chết mất xác ở đâu đó rồi.



Nếu không phải hiện tại y cần che giấu thân phận thì y mới không để đám hoa cỏ diêm dúa kia leo lên đầu.



“Hóa ra ngươi đang ở đây.”



Tiếng cười của Ninh Cảnh Duệ vang lên trên đỉnh đầu, làm Tô Lâm Nguyệt sợ hết hồn, lắp bắp hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”



“Để tìm ngươi đó.”



Ninh Cảnh Duệ ngồi xuống bên cạnh y, ở giữa cách một khoảng cách, nhưng trái tim của Tô Lâm Nguyệt vẫn đập thình thịch, chợt nghĩ đến cái gì đó rồi lại không vui: “Có phải ngươi cũng nghe thấy mấy tin đồn kia không?”



Ninh Cảnh Duệ giật giật ngón tay, kiềm nén ý muốn sờ đầu y của mình, sau đó nói: “Đâu ai nói là biết cầm kỳ thi họa thì sẽ không phải là kẻ ngốc nữa đâu. Những đàn sư chơi giỏi, những họa sĩ có tiếng kia, nếu không tinh thông, thì cũng chỉ là tự ngu tự nhạc, hun đúc tâm tính thôi, không đáng để kiêu ngạo. Nếu chỉ giới hạn ở một mục đích riêng, vậy sẽ mất đi cái thú nguyên bản của nó.”



Giống như những bức tranh của cha hắn, bên trong đều có hình bóng của phụ thân. Cho dù chỉ là tranh vẽ phong cảnh sông núi đơn thuần, cũng sẽ thường hay thêm vào một bóng lưng đang thưởng thức mỹ cảnh. Ai cũng bảo cha hắn đa tài, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cha đi ra ngoài khoe khoang cả, phần lớn là đánh đàn cho bọn họ nghe, vẽ tranh cho phụ thân xem thôi.



Vốn trong thư viện đã có rất nhiều đồn đại về Ninh Cảnh Duệ và Tô Lâm Nguyệt rồi, chỉ cần bọn họ xuất hiện chung với nhau, mọi người xung quanh bọn họ nhất định sẽ làm ầm lên, lần nào cũng làm mặt Tô Lâm Nguyệt đỏ tới mang tai.
“Ta đã nói bao nhiêu lần, bây giờ là Vạn Hoa Cung. Vừa nghe tên Vạn Minh Cung thôi là thấy đậm mùi tà giáo rồi, lỡ dọa sợ Cảnh Duệ thì sao? Hắn là con cháu thế gia đàng hoàng, không dính dáng đến giang hồ như chúng ta.”



“Hạ độc hắn, không chịu theo ngài thì không cho thuốc giải.”



Tô Lâm Nguyệt tức giận ném ly xuống bên chân người ra ý kiến: “Nói nhăng nói cuội gì vậy? Bên ngoài đều kêu đánh kêu giết đối với Vạn Hoa Cung của chúng ta, ai mà dám làm lộ thân phận của ta ra ngoài thì ta sẽ cho hắn đẹp mặt. Một người quang minh lỗi lạc, tâm tư thuần khiết như Cảnh Duệ, chắc phải thích những công tử đại gia gia thế trong sạch, ôn nhu hiền huệ cơ.”



Tô Lâm Nguyệt càng nói lòng càng xót, y nhọc lòng bịa đặt thân phận chẳng phải là vì lý do này sao, thân phận thật của y căn bản không thể công khai ra được, với gia cảnh của Cảnh Duệ thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận một tiểu ca nhi giang hồ thô lỗ.



Đáng lẽ y không nên nói mình là con của chủ quán rượu, như thế Ninh gia thèm để ý y mới là lạ, nếu biết sớm hơn thì đã ngụy trang thành một tiểu ca nhi nhà quan rồi.



“Hạ độc không được thì dùng thuốc đi. Nam nhân mà, đều không thể chịu nổi cám dỗ. Nếu Cảnh Duệ thiếu gia là một quân tử quang minh lỗi lạc, vậy cứ gạo nấu thành cơm trước đi, hắn không muốn chịu trách nhiệm cũng không được.”



Lời này vừa nói ra, những người khác còn chưa kịp phản đối, Tô Lâm Nguyệt đã vỗ tay cười to: “Sao ta lại không nghĩ tới cách này sớm hơn nhỉ? Đúng là diệu kế mà!”



Ngày hôm sau, Tô Lâm Nguyệt ăn diện thật lộng lẫy, mang theo rượu do y đặc chế đến tìm Ninh Cảnh Duệ.



Sau khi Ninh Cảnh Duệ rời giường, liền suy nghĩ việc tìm thời gian thích hợp để giải thích cho Tô Lâm Nguyệt về chuyện tối hôm qua, hắn vẫn lo Tô Lâm Nguyệt tức giận không thích hắn nữa, tối hôm qua cũng không tài nào ngủ ngon.



Ninh Cảnh Duệ còn chưa xuất phát, Tô Lâm Nguyệt đã hứng thú bừng bừng cầm một vò rượu đến đây. Tô Lâm Nguyệt đến mà không báo trước, cứ quen cửa quen nẻo đi thẳng vào trong.



Đôi khi Ninh Cảnh Duệ sẽ mượn cớ mua rượu để đến quán rượu của Tô Lâm Nguyệt, rượu mà chưởng quỹ lấy cho hắn đều lấy từ bên dưới quầy hàng, toàn là những bình rượu rất nhỏ. Hắn cũng trông thấy những người khác tới mua rượu, rượu của bọn họ lại được rót từ những vò lớn bên ngoài. Xem ra rượu bán cho hắn là loại rượu đặc biệt.



“Đây là loại rượu ngon mới chưng cất, nhân lúc rảnh rỗi nên ta đích thân mang đến cho ngươi đây. Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, không bằng chúng ta uống mấy chén để nếm thử mùi vị đi?”