Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 101 : Khoai tây chí mạng

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Cho dù có khó ăn đến mấy nhưng ít ra cũng có thể lấp đầy bụng. Một người là quân nhân chuyên nghiệp, một người đã lăn lộn làm cướp từ khi 11, 12 tuổi, người trước dám chịu khổ, người sau đã nếm đủ khổ, một chút này có đáng là gì.



Vì vậy cả Giang Thành Điềm và Chris đều ăn sạch chỗ “khoai tây” có mùi vị kỳ dị kia.



Giang Thành Điềm xoa xoa bụng, trong miệng vẫn còn đọng lại vị cay nồng ngai ngái, đầu có hơi choáng, trong người bắt đầu cảm thấy nóng ran, theo bản năng muốn kéo cổ áo ra cho bớt khó chịu, lại nhìn thấy Chris ngồi ở đối diện hai má đỏ bừng, trong ánh mắt mang theo ý tứ khó hiểu.



Giang Thành Điềm vốn không định để ý đến anh ta, nhưng tầm mắt nóng rực của đối phương vẫn dán chặt lên người cậu, nhìn đến mức Điềm Điềm lạnh cả sống lưng.



“Anh nhìn cái gì?” Giang Thành Điềm cau mày.



Cơ thể nóng quá.



“Nhìn cậu.” Chris cười.



Giang Thành Điềm nheo mắt lại.



Chris nói: “Tôi thấy cái vị này hơi quen, ừm… hình như là cái được bỏ thêm vào rượu…”



Giang Thành Điềm: “Hả?”



Chris thở ra một hơi, khàn khàn nói: “Nóng quá.”



Nói xong thì cởi áo ra quăng xuống đất.



Giang Thành Điềm lập tức cảnh giác đứng bật dậy.



Có lẽ do đứng lên quá nhanh, Giang Thành Điềm chỉ cảm thất toàn thân nóng rực, hai chân mềm nhũn, hạ thân bắt đầu có phản ứng.



Điềm Điềm kinh hãi cúi đầu nhìn, giống như ở chỗ đó vừa mọc thêm một bông hoa.



Tại sao chỉ ăn vài củ khoai tây… lại có phản ứng được cơ chứ?!



Chris cũng phát hiện ra dị trạng của cậu ta, trầm thấp cười một tiếng.



Giang Thành Điềm quẫn bách nhìn anh ta chằm chằm.



“Tôi hiểu rồi…” Chris đột nhiên nói.



“…”



“Tôi nhớ ra đây là vị của cái gì rồi.”



“Cái gì?”
Giang Thành Khải thở dài, cũng nhắm mắt lại.



Quên đi thôi…



Hạ Phi ôm chặt lấy Giang Thành Khải, hít thật sâu mùi hương quen thuộc trên người đối phương, lúc này tâm tình mới ổn định lại một chút.



Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “… Xin lỗi.”



“Cái gì?” Giang Thành Khải không hiểu.



“Xin lỗi… Quên mất anh lâu như thế.” Hạ Phi mím môi, “Nếu như em có thể nhớ ra sớm hơn, anh cũng không phải khổ sở lâu đến vậy.”



“Không sao đâu…” Giang Thành Khải cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn đột nhiên lại khóc, thở phào nhẹ nhõm, bật cười, “Có gì mà phải xin lỗi, chỉ cần em còn sống là đủ rồi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau là quá tốt rồi.”



“Nhưng vẫn khiến anh khổ sở rất nhiều năm, xin lỗi.”



Giang Thành Khải cười, xoa đầu hắn.



“Đúng rồi, Tiểu Hách thế nào rồi? Không phải lần trước anh nói muốn cho em nhìn con sao?”



“Tiểu Hách rất tốt, đã biết chạy nhảy rồi. Mặc dù cũng có lúc nó đòi em, nửa đêm có hôm còn mơ gọi em ầm ĩ, nhưng nói chung so với trẻ con bình thường nó ngoan hơn rất nhiều. Điềm Điềm và mẹ chăm sóc nó rất chu đáo, những năm này anh… anh là một người bố rất vô trách nhiệm, Điềm Điềm quan tâm chăm sóc nó, còn giống bố nó hơn anh.”



Hạ Phi nhíu mày: “Anh nói vô trách nhiệm là sao?”



Giang Thành Khải lúng túng ho một tiếng: “Tiểu Hách trông rất giống em, anh nhìn nó là lại nhớ đến em, cho nên… không mấy khi ở nhà.”



“Sau này chúng ta phải bù lại cho cục cưng thật nhiều.” Hạ Phi nghĩ một chút, lại thấy có hơi buồn cười, “Em không tưởng tượng ra được cảnh Điềm Điềm chăm sóc cục cưng thế nào nữa.”



Giang Thành Khải nói: “Nó chăm Tiểu Hách đến chuyên nghiệp luôn rồi, đi đâu cũng dính lấy nhau, hiện tại Tiểu Hách còn thân thiết với Điềm Điềm hơn với anh.”



Hạ Phi thở dài trong lòng, anh quanh năm không chịu ở nhà với con, làm sao nó có cơ hội gần gũi với anh.



Hai người nói chuyện rất lâu, nói toàn bộ những chuyện xảy ra trong 12 năm qua, nói đến tận khuya khi mệt rã rời mới dựa vào nhau ngủ thiếp đi.



Hôm sau lại tiếp tục lên đường, đi hai ngày vẫn không tìm thấy người đâu, có lẽ là khoảng cách vị trí của bọn họ và hai người Điềm Điềm quá xa, lúc gặp được nhau đã là bốn ngày sau.



Mà tình cảnh gặp lại cũng vô cùng không hài hòa.



Khi đó  Giang Thành Điềm đang bị Chris đè lên thân cây, dùng sức ra ra vào vào.



.