Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 104 : Chris

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Giang Hách từ khi bắt đầu biết nhận thức chưa từng được nhìn thấy Hạ Phi, cục cưng vòng hai cánh tay nhỏ nhỏ trắng nộn ôm chặt lấy cổ hắn, nhất quyết không chịu buông ra, chỉ sợ vừa thả lỏng tay ra ba nhỏ sẽ lại đi mất.



Ký ức của Hạ Phi về Tiểu Hách cũng chỉ dừng lại ở một tháng sau khi hắn sinh cục cưng ra. Nhỏ nhỏ trắng hồng mũm mĩm, rõ ràng một câu cũng không nói được lại khiến người ta chỉ cần nhìn nó đã thấy vui vẻ. Chớp mắt một cái bánh bao nhỏ mềm mại hắn ôm năm nào đã biết đi biết chạy, còn biết gọi ba rồi, Hạ Phi đè xuống cảm giác mất mát trong lòng, những năm qua hắn không được nhìn con trai lớn lên, sau này sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để bù đắp cho Tiểu Hách.



Nhìn hai người một lớn một nhỏ dính chặt lấy nhau cả ngày, ăn cơm ngủ nghỉ thậm chí đi vệ sinh vẫn bế nhau đi cả đôi, Giang Thành Khải có hơi ghen tỵ, con trai còn chưa bao giờ thân thiết với y như thế. Nhưng chuyện này y cũng chỉ có thể tự trách bản thân, khi đó lại chỉ vì hèn nhát không dám đối diện với sự thật mà xa lánh Tiểu Hách.



Đến tối, phát sinh vấn đề chia chỗ ngủ.



Cục cưng kiên quyết bám chặt lấy cổ Hạ Phi muốn ngủ cùng ba nhỏ, Giang Thành Khải đương nhiên không phản đối.



Giang Thành Điềm còn đang thương tâm vì cục cưng vừa có ba đã quên mất chú, đã bị câu nói của Chris làm cho dây thần kinh đông cứng.



Chris nói: “Điềm Điềm, tối hôm nay chúng ta ngủ chung đi.”



Giang Thành Điềm: “Cút mẹ anh đi!!!”



Giang phu nhân cũng cảm thấy để bọn họ ở chung phòng không ổn, đề nghị: “Dưới tầng có phòng dành cho khách, cậu Jaleta cứ tùy ý chọn một phòng, chen chúc với Tiểu Điềm làm gì cho chật chội?”



Chris cười híp mắt với bà: “Mẹ gọi tên con là được rồi, căn bản là con muốn cùng Điềm Điềm thúc đẩy tình cảm thôi.”



Giang phu nhân: “…” Ai là mẹ cậu!



Giang Thành Điềm tức giận gào lên: “Anh đừng có gọi loạn! Ai muốn cùng anh thúc đẩy tình cảm hả!”



Chris ủy khuất nhìn cậu ta: “Chẳng lẽ cậu định không chịu trách nhiệm với tôi sao?”



Giang phu nhân: “???”



Giang Thành Điềm: “…”



Giang phu nhân quan sát từ sáng đến giờ, mặc dù cũng là captain, bà cảm thấy giá trị vũ lực của con nhà mình có vẻ kém hơn người này, hơn nữa cũng hơi ngu, chắc là nằm dưới, nhưng bây giờ nghe người này nói vậy, chẳng lẽ Điềm Điềm nhà mình nằm trên?!



Ánh mắt Giang phu nhân nhìn về phía Giang Thành Điềm tăng thêm vài phần trách cứ.


Ý của Chris là gì cậu hiểu rõ, cũng chỉ là “hiện tại” mà thôi.



“Càng như vậy tôi càng không thể chấp nhận anh.” Thứ mà Giang Thành Điềm muốn là một mối quan hệ xây dựng trên tin tưởng, thấu hiểu và đồng cảm, giống như anh cả và chị dâu vậy, qua bao nhiêu năm vẫn có thể trở về bên nhau.



“Nếu như tôi và cậu kết hôn thì sao?”



Giang Thành Điềm cau mày: “Anh nghĩ làm như vậy có nghĩa lý gì sao?”



Chris sửng sốt: “Cái gì?”



“Dùng cả đời để đánh đổi sự yêu thích nông nổi nhất thời, anh cũng thật là biết đùa.”



Chris yên lặng.



“Bốn ngày vừa qua tôi đã cố gắng thỏa mãn anh rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi” Giang Thành Điềm nhắm mắt lại, mệt mỏi nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài được không?”



Chris vẫn không nói gì.



Giang Thành Điềm cười lạnh, người không cùng một thế giới, cuối cùng vẫn không thể giao tiếp được.



Điềm Điềm cũng không phí lời nữa, lấy quần áo đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, mặc dù cái khóa này với người kia chẳng có tác dụng gì.



Lo lắng Chris sẽ bất thình lình phá cửa vào, Giang Thành Điềm không dám tắm lâu, chỉ vội vàng thoa sữa tắm, tráng sạch người một lần rồi mặc quần áo đi ra.



Ngoài dự liệu, Chris đã không còn trong phòng nữa.



Lẽ nào những lời vừa rồi cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tên kia hiểu ra rồi?



Giang Thành Điềm thở ra một hơi, sau này về hưu rồi chắc đổi nghề đi làm bác sĩ tâm lý cũng được. Cậu ta cẩn thận áp tai vào cửa, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng Chris đang nói chuyện cùng ai đó. Nói chuyện cũng tốt, tốt nhất là nói thâu đêm đi, đừng đến quấy rầy người khác nữa.



Giang Thành Điềm mệt mỏi ngáp một cái, vùi đầu vào đống thú nhồi bông, yên tâm ngủ say.



Nhưng đến nửa đêm, cửa phòng lại bị cạy mở.