Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 116 : Trở lại quá khứ

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Bước ra khỏi khe hở không gian, Hạ Phi ngã xuống một khoảng sân cỏ nhỏ.



Lúc đó đang là chạng vạng, ánh nắng cuối ngày chói lọi đỏ rực phía chân trời, ma mị diễm lệ như một bức tranh, hắn không nhớ nổi đã bao lâu rồi bản thân không bình thản ngồi ngắm hoàng hôn như thế này.



Nơi này khá vắng vẻ, lúc Hạ Phi xuất hiện xung quanh cũng không có ai. May là không có ai, nếu không hắn đột nhiên chui ra giữa đường, ăn mặc lại còn không giống người Trái đất, đảm bảo kiểu gì cũng bị người ta tưởng là người ngoài hành tinh bắt lại đem cho NASA nghiên cứu.



… Thực ra hiện tại hắn đúng là người ngoài hành tinh rồi….



Hạ Phi từng sống ở đây 20 năm, mọi ngóc ngách ở đây hắn đều thuộc nằm lòng, xem xét một vòng đã có thể xác định được bãi cỏ này là công viên nhỏ sau khu nhà mình, nơi này bình thường sau 6 giờ chiều sẽ không có mấy ai đi qua nữa.



Trước khi xuyên qua thời không thời, Hạ Phi đã dùng tinh thần lực xác định vị trí của Giang Thành Khải một ngày trước khi y xảy ra chuyện, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ lại ở gần nhà cũ của mình như vậy. Lẽ nào Giang Thành Khải hơn 100 năm trước đi làm nhiệm vụ trên Trái đất ở ngay gần nhà hắn? Đây có lẽ là duyên phận đi.



Hạ Phi cười khổ, bắt đầu tìm kiếm tinh thần lực của Giang Thành Khải.



Tinh thần lực của Giang Thành Khải là thứ hắn quen thuộc nhất, chưa đến một phút đã xác định được vị trí của đối phương. Hạ Phi nhanh chóng tàng hình, chạy về hướng phát ra sóng tinh thần của y.



Chỉ là càng chạy hắn càng cảm thấy không đúng.



Sao đường này lại giống đường về nhà mình thế?!



Lúc đứng trước cửa nhà, tâm tình Hạ Phi kích động vô cùng. Sóng tinh thần của Giang Thành Khải phát ra vô cùng mạnh mẽ, tim hắn sắp nhảy ra ngoài, vội vàng muốn mở cửa xông vào, nhưng vấn đề lại phát sinh.



Không có chìa khóa nhà.



Hạ Phi khổ sở ngồi xổm trước cửa, đột nhiên trong đầu lóe lên, đứng dậy nhấn chuông cửa.



“Ai vậy?” Trong nhà truyền đến giọng nói của một thiếu niên.



Hạ Phi nhận ra đây là giọng mình, trong lòng cảm khái vô cùng.



Phiên bản 15 tuổi kiếp trước của mình…



Hạ Phi phiên bản thiếu niên mở cửa ra, nghiêng đầu đầu nhìn xung quanh hai lần nhưng không thấy ai, hơi nhíu mày, đột nhiên có cảm giác như vai mình bị thứ gì va vào, người hơi nghiêng ra sau, kinh ngạc đứng bất động tại chỗ.



… Chẳng lẽ có ma?!



Cả người cậu run bắn, lập tức đóng cửa lại, quay đầu về phía phòng ngủ gọi ầm lên: “Giang đại ca!!!”



“Sao thế?” Một thanh niên mang gương mặt trẻ hơn năm, sáu tuổi so với trong ký ức của Hạ Phi từ trong phòng bước ra.




“Nữ hoàng Liên bang là loại người gì tôi không cần nói chắc cậu cũng biết rõ rồi. Trong tương lai cậu và Bello liên thủ phế truất bà ta, vậy nên bà ta muốn trả thù, cho người xuyên qua thời không quay về quá khứ giết cậu, tôi đến đây để cứu cậu.”



Giang Thành Khải chỉ lẳng lặng nghe, sắc mặt từ đầu đến cuối hoàn toàn không có chút thay đổi nào.



Hạ Phi cười gượng: “Cậu tin tôi không?”



Giang Thành Khải khẽ nói: “Cậu nghĩ thế nào?”



Nụ cười trên mặt Hạ Phi biến mất: “Cậu không tin.”



“Ừm.”



“Cậu không tin tôi cũng được, tôi ẩn thân bảo vệ bên cạnh cậu là được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không hại cậu đâu.”



“Tôi không cần cậu bảo vệ.”



Hạ Phi biết chắc chắn Giang Thành Khải tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin lời một người lạ nói, hắn cũng không ép nữa, hắn cứ yên lặng bảo vệ y là đủ rồi, chỉ cần qua ngày mai là mọi chuyện sẽ ổn.



Hắn vò tóc, cứng ngắc hỏi tên chính mình: “Hạ Phi đâu?”



Giang Thành Khải đáp: “Cậu ấy đang ngủ.”



Hạ Phi sợ hãi kêu lên: “Cậu đánh ngất cậu ta rồi?!”



Giang Thành Khải: “…”



Y lặng lẽ dùng ngón trỏ chỉ vào thái dương mình.



“…” Hạ Phi ngại ngùng sờ mũi, “À… Dùng tinh thần lực.”



Hắn dừng một chút, thấy Giang Thành Khải không có gì muốn nói nữa, lúng túng nhìn y: “Tôi đi trước đây.”



Lúc Hạ Phi đi ngang qua người Giang Thành Khải, y đột nhiên giơ tay lên. Hạ Phi theo bản năng quay đầu lại, cảm thấy eo đau buốt, sau đó mất đi ý thức.



Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.



Mẹ nó! Nam thần liên bang mà cũng đánh lén!