Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 13 : Lúc tiến hành hôn lễ (1)

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Giang Thành Khải đang định đi ngủ, đột nhiên nghe thấy cửa kính vỡ ở phòng bên cạnh. Đây là khu nhà ở của quân nhân, theo lý thuyết không thể bị tập kích, nhưng Giang Thành Khải vẫn không yên lòng, định đi sang xem thế nào.



Hắn gõ cửa đến hai phút, lại không hề thấy Hạ Phi có dấu hiệu mở cửa.



Giang Thành Khải trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì vậy lập tức đá tung cửa, dùng thể chất cấp S của y, việc này dễ như ăn cháo.



Kết quả vừa vào cửa đã trông thấy một màn rất không hài hòa này.



Một buổi tối hai lần nhìn thấy thân thể trần trụi của vợ chưa cưới, dù là Giang Thành Khải cũng có chút hold không nổi. Đang chuẩn bị làm động tác phi lễ chớ nhìn kinh điển mà quay đầu đi, đã thấy đối phương thở ra một hơi, cầm quần áo lên, nói: “Thì ra là anh à.”



“… Không phải tôi thì cậu nghĩ là ai?”



Hạ Phi cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, tất nhiên không trả lời được, vì vậy hắn đơn giản thô bạo chuyển chủ đề: “Anh tìm tôi có việc gì à?”



Giang Thành Khải một chút thức thời cũng không có, thành thật trả lời: “Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ, không yên tâm nên sang xem thế nào.” Nói xong y liền chú ý tới lỗ thủng trên cửa sổ, “Sao lại thế này?”



Hạ Phi cười ha ha, nói bậy nói bạ: “Có lẽ là con nhà ai đùa nghịch không cẩn thận ném vỡ.”



Giang Thành Khải: “…” Con nhà ai mà ném vỡ nổi kính chống đạn?



Trong khu nhà ở dành cho quân nhân trang thiết bị phòng thủ đều là loại cao cấp nhất, đạn bình thường bắn cũng không thủng. Làm kính chống đạn vỡ đến trình độ này hẳn phải là súng laser đi?



Dù sao cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, Giang Thành Khải chỉ có thể nói: “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”



Độ hảo cảm của Hạ Phi với anh giai này lại tăng lên 10 điểm! Tuy nói năng có hơi lỗ mãng, nhưng đúng là người tốt mà!



Giang Thành Khải hoàn toàn không biết mình vừa bị phát thẻ người tốt, khẽ mỉm cười với Hạ Phi: “Ngày mai tôi sẽ nói với Giang phu nhân để bác gái cho người sửa chữa.” Y nhớ ra mình đang mang thân phận làm khách, lời nói cũng phải sửa một chút.



“Cảm ơn.” Hạ Phi tiễn người ra cửa, dùng phương thức nghèo nàn của bản thân để thể hiện thành ý một chút, “Jason, mùi nước hoa trên người anh rất dễ chịu, nhất định rất được phụ nữ ưa thích.”



Giang Thành Khải bước chân hơi dừng lại: “Tôi không dùng nước hoa.”



Hơn nữa một worker sắp kết hôn hẳn là không nên nói mấy câu như thế nào với một captain đi? Nghe cực kỳ giống như đang ve vãn.



Nói ra những lời này, nếu không phải là kẻ kinh nghiệm tình trường đầy mình, thì chính là bị ngu.




Hơn nữa còn nấu ăn ngon như thế!



Tăng 20 điểm!



Lễ cưới bởi vì Giang Thành Khải chưa khôi phục thân phận nên không thể hủy bỏ, đúng hạn cử hành.



Nói thật, bản thân Giang phu nhân cũng không đồng ý hủy hôn. Tại Thôn Nha Tinh có một quy định bất thành văn, cho dù là Liên bang hay Đế quốc đều phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định này —— Đối với quân nhân, nếu như hơn bảy trăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định phải đến kho gen tiến hành ghép gen ngẫu nhiên.



Tính mạng của quân nhân là thứ khó đảm bảo nhất, không biết khi nào tham chiến bỏ mạng, vì vậy nhất định phải có con. Nhân số ở đây vốn ít, hoàn cảnh sinh tồn lại khắc nghiệt, cướp bóc chưa bao giờ hết, cho nên chiến tranh vẫn luôn tiếp diễn.



Giang Thành Khải năm nay đã hơn 600 tuổi, một năm ¾ thời gian đều ở trong quân khu, hoàn toàn không có ý định tìm bạn gái. Cả ngày cùng một đám captain, worker lăn lộn, đến lúc nào bà mới có cháu mà bế. Giang phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất là bắt đầu từ bây giờ tiến hành thúc đẩy tình cảm cho con trai với con dâu. Gen của Hạ Phi phù hợp tuyệt đối, con sinh ra chắc chắn sẽ cực kỳ ưu tú.



Chỉ là nguyện vọng của bà liệu có thể thực hiện được không?



Giang phu nhân nghĩ đến hôm nay mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng con trai lớn đâu, khẽ thở dài. Không biết là Giang Thành Khải thật sự đi điều tra chuyện nội gián, hay là lấy cớ trốn tránh để không phải đến dự hôn lễ của bản thân.







Hôn lễ tiến hành tại giáo đường Hoàng gia Daours.



Hạ Phi âm thầm phùn tào, thì ra thế giới này cũng có đạo cơ đốc?



Hắn sống hai đời vẫn rất ít khi mặc âu phục, đồ hôn nay mặc vẫn là thuần một màu trắng, một bên cổ áo nạm một hàng kim cương tinh xảo, không được tự nhiên bị người ta kéo vào giáo đường. Bởi vì chỉ có một chú rể, lễ cưới vừa long trọng vừa điệu thấp, trang phục của khách đến tham dự không phải đen thì cũng là trắng, Hạ Phi có lỗi giác mình đang cử hành tang lễ chứ không phải hôn lễ, nhưng mà nói như vậy cũng đâu có sai? Một chú rể khác chẳng phải đã chết rồi sao.



Hạ Phi vị mục sư đứng trên bục làm lễ, trong đầu vừa nghĩ chẳng biết lát nữa mình phải ôm bài vị hay là ôm hộp tro, trong tay đã bị nhét vào một cái khung ảnh, trong bức ảnh đen trắng là khuôn mặt nhu hòa của Giang Thành Khải.



Khách mời lục tục đến đông đủ, lễ cưới chính thức bắt đầu.



Hạ Phi nâng khung ảnh xoay người, vừa vặn nhìn thẳng vào Giang Thành Điềm.



Giang Thành Điềm nhìn thấy trong tay Hạ Phi nâng tấm ảnh đen trắng, khóe miệng co quắp, phá lệ mà tặng cho hắn một ánh mắt đồng tình.



Giang Thành Điềm cảm thấy, sau khi anh mình khôi phục lại thân phận, nhất định sẽ vứt bỏ người “vợ hờ” này.