Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 29 : Giang thiếu tướng hồi sinh

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạ Phi ngừng lại một chút, sau đó càng dùng sức đập mạnh hơn.



“Ông đây là đàn ông đích thực! Chồng cái quỷ gì mà chồng, chồng cậu mới chưa chết ấy!”



Lâm Tiêu Tiêu bị Hạ Phi nổi giận đánh cho chạy trối chết, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, vừa chạy vừa gào lên: “Hạ Phi cậu uống nhầm thuốc gì thế hả, đừng có đánh, đừng có đánh nữa! Ối mẹ ơi cái mũi đẹp trai của tôi! Con mẹ nó cậu thôi ngay! Nếu không đừng có trách tôi!”



Hạ Phi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tấn công.



Lâm Tiêu Tiêu vừa không chú ý một chút, mũi đẹp đẽ đã bị đập cho tơi tả tan nát, cũng phát điên luôn, hung tàn cướp đi hung khí trong tay Hạ Phi, túm lấy tay chân hắn, thể chất cấp B đối đầu với thể chất cấp F, rất nhanh đã ấn được Hạ Phi xuống giường.



Hạ Phi giằng ra không được, tức đến hai mắt trợn trắng.



“Này, cậu đừng có mà…” Lời còn chưa nói xong, Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi.







Hạ Phi mơ mơ màng màng, cảm thấy đầu lại đau nhói.



Hắn lắc lắc đầu, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Hạ Phi giật mình ngồi dậy, đã thấy Lâm Tiêu Tiêu ngồi dưới đất, ánh mắt lờ đờ, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.



“Tiêu Tiêu?” Hạ Phi xuống giường, đẩy đẩy vai cậu ta.



“… A?!” Lâm Tiêu Tiêu cả người chấn động, từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Phi tiến đến trước mặt mình lập tức bò lùi lại đằng sau vài bước, lắp bắp nói, “Cái cái cái cái cái đệch, mẹ nó dọa chết tôi rồi, thứ vừa nãy là cái quỷ gì thế, quá kinh khủng!”



Hạ Phi cúi đầu nhìn bản thân, lại nhìn quanh phòng, nghi ngờ nói: “Cậu vừa nãy nhìn thấy cái gì?”



“Một người có tận hai cái đầu, lưỡi dài cả cây số, suýt nữa thì quấn luôn lên cổ tôi rồi, quả thực là… Khoan đã!” Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Phi, “Cmn đừng bảo là cậu tạo ảnh cảnh với tôi đấy nhé?!”



“… A?” Hạ Phi cực kỳ mờ mịt.



“Nhất định là cậu!” Lâm Tiêu Tiêu tức giận chỉ Hạ Phi, “Mẹ nó cho dù tôi có phá hỏng giấc ngủ của cậu thì cậu cũng không thể làm thế với tôi, làm người không thể quá đáng như thế có biết không, hơn nữa có chuyện quan trọng nên tôi mới gọi cậu, mà cậu cũng đã ngủ một ngày hai đêm rồi, nếu cậu không tỉnh dậy tôi còn thật sự nghĩ cậu đang ngủ đông.”



“Tôi không có…” Hạ Phi biểu tình rất vô tội, “Cậu nói chuyện quan trọng gì cơ?”



Lâm Tiêu Tiêu tức giận: “Giang thiếu tướng hồi sinh rồi, chồng cậu không chết, sống lại trở về rồi!”



Hạ Phi: “…Ờ.”



Lâm Tiêu Tiêu trừng mắt: “Chỉ thế thôi?”



Hạ Phi khoa trương há to miệng, “Oa —— Giang thiếu tướng lại chưa chết!”



“…” Lâm Tiêu Tiêu câm nín, “Quá giả tạo.”




Giang Thành Duyệt phát huy trọn vẹn phẩm chất nữ hán tử, đối với “đồ thừa” trong phòng trực tiếp bỏ qua, nói với Hạ Phi: “Xe huyền phù ở trước cửa sổ, bọn em cam đoan sẽ đưa chị dâu về nhà an toàn.”



Hạ Phi vừa quay đầu nhìn, đã thấy xe huyền phù bay vè vè bên cửa sổ.



… Xe huyền phù có thể bay cao đến thế này thật hả?



Hắn chưa kịp nghĩ tiếp, đã bị Giang Thành Duyệt lôi xuống giường.



“Từ từ!” Hạ Phi túm lấy tủ đầu giường, vội vàng đem cục bông đang ngủ say như chết trên gối cùng với thẻ mộng cảnh nhét vào túi, lúc này mới thả tay, để mặc cho Giang Thành Duyệt nhấc mình ra ngoài cửa sổ, ngồi lên xe huyền phù.



Lúc bay khỏi ký túc xá mười mấy mét, Hạ Phi vẫn nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu thê lương nằm bò trên cửa sổ.



Có lẽ là cảm thấy hổ thẹn với Hạ Phi, Giang Thành Duyệt cả một đường đều không nói gì, Giang Thành Điềm vốn không vừa mắt Hạ Phi lại càng không them nói, đến một cái rắm cũng không buồn thả.



Xe huyền phù thuận lợi về đến Giang gia.



Vừa vào cửa, Hạ Phi đã trông thấy Giang phu nhân, ngoài Giang thiếu tướng đang ngụy trang thành Jason, còn có một người đàn ông trung niên anh tuấn vẻ mặt nghiêm túc trầm ổn, ba người ngồi trên sô pha, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì đồng loạt quay đầu nhìn.



Hạ Phi: “…”



Mẹ nó đừng có mà như thế chứ, bị dọa đến sắp tè ra quần rồi…



Giang Thành Duyệt nói: “Ba, mẹ, anh cả, em đưa chị dâu về rồi.”



Hạ Phi da đầu tê dại, có ảo giác mình y như con dâu bị nhà chồng bắt quả tang lôi về thẩm vấn. Mà người đàn ông kia chắc là Giang thượng tướng Giang Trấn đúng không? Rõ ràng là cha nào con gái nấy mà, nhìn qua cực kỳ hung.



Giang Trấn gật gật đầu, dùng thanh âm trầm thấp mở miệng: “Hạ Phi phải không, con đừng ngại, mau ngồi xuống đây.”



Nói xong liền chỉ chỉ vị trí đối diện.



Hạ Phi nhất thời áp lực lại càng chồng chất, theo bản năng nhìn về phía Giang thiếu tướng cầu cứu.



Giang phu nhân thấy thế, che miệng cười: “Được rồi, ông rõ ràng biết bộ dạng mình hung ác đến mức nào, cũng đừng có doạ con dâu nữa. Tiểu Phi, con ngồi cạnh Tiểu Khải đi.”



Hạ Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vâng” một tiếng, nhích sang ngồi xuống cạnh Giang thiếu tướng.



Chỉ là vừa ngồi xuống đã cảm thấy không đúng, ghế sô pha Giang gia hắn từng ngồi rồi, cảm giác có kỳ dị thế này đâu?



Hạ Phi cúi đầu nhìn xuống, đã thấy tay phải của Giang thiếu tướng đường đường chính chính chen giữa mặt đệm ghế và mông mình, quả thực chính là tiếp xúc cực kỳ thân mật.



… Cái đệch! Giang thiếu tướng quấy rối tình dục!