Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 33 : Người thứ hai bị giết

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Phi mơ một giấc mơ.

Hắn mơ thấy mình và bạn cùng phòng đi leo núi, ngọn núi này vốn là thắng cảnh nổi tiếng của thành phố, nhưng chẳng hiểu tại sao đang leo lại phát hiện ra đây là núi lửa. Không chỉ thế, đây lại còn là núi lửa đang hoạt động, mới leo được một nửa thì nó đã phun trào. Du khách xung quanh chạy tán loạn khắp nơi, kêu gào ầm ĩ, Hạ Phi bị người ta xô xô đẩy đẩy ngã lộn cổ một cái, cắm mặt vào dòng nham thạch, sau đó…

Bị nóng đến nỗi tỉnh luôn.

Hạ Phi đột nhiên mở mắt, đập vào mắt là một mảng da thịt màu đồng, không đeo kính nên không nhìn rõ lắm.

Hắn cựa quậy người, khiếp sợ phát hiện “cái đệm” mình đang đè lên hình như không phải cái đệm bình thường hay ngủ.

Đầu thật hắn gối lên một cái cánh tay, cả người dính sát vào người đối phương, một chân còn gác thẳng lên bụng người ta, phía dưới mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó nóng nóng cọ vào.

Hạ Phi: “…”

Đều là đàn ông, hắn đương nhiên biết thứ kia là cái gì, cho nên cực kỳ không bình tĩnh nổi!

Hạ Phi luống cuống tay chân muốn trốn khỏi cái ôm của Giang thiếu tướng, nhưng tay Giang thiếu tướng cứng như hai gọng kìm, hắn liều cả cái mạng già cũng không thể chui ra nổi, ngược lại còn khiến cho Giang thiếu tướng đang ngủ siết chặt tay lại, người hắn lại càng dán sát vào cơ thể đối phương.

Hạ Phi: QAQ!

Hai mắt không nhìn rõ được, vất vả rút được một cái tay ra, dùng sức đẩy đẩy thứ trước mắt.

Cũng không biết đã đẩy phải chỗ nào của y, Giang thiếu tướng than nhẹ một tiếng, lật người đè hắn dưới thân, cái thứ nóng rực kia cũng đè thẳng xuống, xúc cảm đặc biệt rõ ràng.

Hạ Phi khóc không ra nước mắt.

Lẽ nào sáng nay hắn không thể tránh khỏi số kiếp bị đè?! Trong bụng hắn còn có một đứa bé đáng thương mà sao lại có thể như thế?! Cực kỳ phát rồ!!!

Lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

Hạ Phi: “…”

Hạ Phi phát điên: “Giang thiếu tướng anh rảnh lắm hả!!!” Mẹ nó tí nữa thì bị dọa chết ngất rồi!!!

Giang Thành Khải rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà cười to thành tiếng, đồng thời đem người buông ra: “Xin lỗi, tại phản ứng của cậu thú vị quá.” Sợ đến phát run rồi mà vẫn không chịu mở miệng.

Hạ Phi đeo kính vào, túm một cái gối ném sang: “Anh cút ngay!!! Anh đã bảo không động tay động chân với tôi rồi cơ mà!!!!”

Giang Thành Khải tiếp được cái gối: “Không thể trách tôi được, rõ ràng là đêm qua cậu cố sống cố chết quắp lấy tôi trước.”

Hạ Phi vẻ mặt đều là vẻ “Anh nghĩ tôi dễ lừa lắm sao!”.

Giang Thành Khải nói: “Tôi có lừa cậu không bản thân cậu còn không biết sao? Đêm qua cậu còn kéo hết chăn của tôi.”

Hạ Phi: “…”

Cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, hắn triệt để câm nín.

Mặc dù hắn chưa ngủ cùng người khác bao giờ, nhưng tướng ngủ của hắn cũng không tốt đẹp gì, người xoay một vòng 720 độ hoặc là lăn thẳng xuống đất là chuyện rất bình thường.

Lời Giang thiếu tướng nói hắn không thể phản bác nổi, ánh mắt cực kỳ chột dạ.

Giang Thành Khải trong lòng nhịn cười đến sắp nội thương.

Cái người này thật sự là đáng yêu quá đi mất! Nếu muốn y sống nốt nửa đời còn lại cùng người này, Giang thiếu tướng cảm thấy bản thân hoàn toàn không có vấn đề… Chỉ sợ là đối phương không muốn.

Nghĩ như thế, Giang thiếu tướng lại nhịn không được tự kiểm điểm lại bản thân một chút, y có chỗ nào không đủ hấp dẫn, y rõ ràng là nam thần liên bang mà?

Nếu như Hạ Phi nghe được tiếng lòng của Giang Thành Khải, nhất định sẽ dán cho y một cái mác tự luyến to đùng.

Thế nhưng Hạ Phi không nghe thấy, nên hắn vẫn tiếp tục chột dạ chạy xuống giường, trốn vào phòng tắm.

Lúc hắn xuống giường cục bông cũng đã tỉnh dậy, nó vặn vẹo bò ra ngoài đống khăn mặt, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã khỏi tủ đầu giường, lăn trên sàn hai vòng, cực kỳ suy yếu mà “Chíp!” một tiếng.

Giang Thành Khải bật cười nhặt nó lên, xoa xoa lông.

Cục bông hình như rất thích khí tức trên người Giang thiếu tướng, mở ra hai cánh ngắn ngủn, lại “Chíp!” một tiếng chào hỏi.

Lúc Hạ Phi vừa ra khỏi phòng tắm đã trông thấy hình ảnh hài hòa quỷ dị của Giang thiếu tướng và cục bông.

Cục bông ngồi xổm trên đầu Giang thiếu tướng, cao hứng điên cuồng vẫy vẫy cánh. Giang thiếu tướng hoàn toàn không để ý, mặc cho cục bông xoay qua xoay lại trên đầu vò tóc y rối thành một đống.

Cảm giác không khỏe không cần quá nhiều có được hay không!

Hạ Phi vội vàng xông đến túm cục bông ôm vào ngực.

Cục bông mất đi chỗ chơi mới, bất mãn xoay tròn trong tay hắn.

Hạ Phi trừng nó: “Không được làm loạn.”

Cục bông cực kỳ mất mát, lông tơ trên đỉnh đầu cũng xẹp xuống.

Hạ Phi vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó, tiện tay nhét nó vào trong đống khăn mặt.

Sau khi Giang thiếu tướng vào phòng tắm, hắn dùng vận tốc ánh sáng thay quần áo, lúc đang thay lại không nhịn được sờ soạng một chút đằng sau của mình. Vừa nãy bị cái thứ nóng rực kia đè vào, hoàn toàn có thể tưởng tượng được kích cỡ của Giang thiếu tướng kinh khủng cỡ nào… Cái đệch! Hạ Phi che mặt, sao hắn lại có thể nghĩ đến cái đề tài bỉ ổi thế này!

… Nhưng mà hình như… có vẻ như là…… cũng tương đương với cái người đêm đó ấy ấy hắn.

Mẹ nó sao lại nghĩ đến cái vấn đề giới hạn độ tuổi này nữa rồi! Hạ Phi trong đầu có một ngàn con thảo nê mã rầm rập chạy qua. Sao càng ngày hắn càng sa đọa thế này QAQ! Hắn vội vàng mặc xong đồ, thò tay túm lấy cục bông nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Sau đó đụng phải Giang phu nhân.

Giang phu nhân thấy Hạ Phi mặt đỏ bừng, cười cực kỳ ám muội, nhét vào tay hắn một cuốn sổ màu đen, nói: “Vốn cũng không định dùng đến, nhưng dù sao cũng mất công làm rồi, bỏ đi thì phí. Mẹ thấy hai đứa bây giờ tốt thế này, cái này coi như là hỗ trợ hâm nóng tình cảm đi.”

Giang phu nhân nói xong dứt khoát quay đầu yểu điệu lướt đi, hoàn toàn không để cho Hạ Phi có cơ hội dùng tư thế tay Nhĩ Khang.

Hạ Phi nhìn cuốn sổ trong tay, phát hiện ra đây là một quyển album.

Chẳng lẽ là ảnh gia đình Giang gia?

Hạ Phi tò mò lật trang đầu tiên, sau đó biểu tình vỡ nát.

Đậu đậu đậu đậu đậu! Đây chẳng phải là ảnh cưới của hắn và Giang thiếu tướng à! Còn là ảnh ghép rồi!

Hạ Phi nhìn cảnh tượng trong mấy bức ảnh, chính là ảnh lần trước đi chụp ở căn cứ! Chụp một mình hắn thì thôi đi, lại còn ghép thêm ảnh Giang thiếu tướng vào! Đùa nhau hả! Chẳng trách lúc chụp ảnh cứ phải đứng mấy tư thế rất kỳ dị, thì ra là để sau này còn photoshop cho dễ!

Hạ Phi hoa mắt chóng mặt, cả người đều không khỏe.

Đúng lúc này, Giang thiếu tướng từ trong phòng xông ra.

Hạ Phi không kịp phòng bị, suýt nữa bị hất văng.

Giang Thành Khải vội vàng ôm người lại.

Hạ Phi đầu óc choáng váng dựa vào ngực y, còn tiện tay bóp một cái.

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi nhanh như chớp thu tay về: “Mẹ nó, thật ngại quá.”

Giang Thành Khải: “… Không cần ngại.”

Hạ Phi vội ho một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Anh chạy nhanh thế làm gì, dọa tôi chết khiếp.”

“Quân bộ việc khẩn cấp, tôi phải đi ngay.” Giang Thành Khải nói.

Hạ Phi lúc này mới để ý Giang thiếu tướng đang mặc quân phục.

Ai, thật là đẹp trai chết mất!

“Vậy anh đi nhanh đi,” Hạ Phi vội vã nhường đường, “Đừng để chậm trễ công việc.”

Giang Thành Khải nghe thế cực kỳ đẹp trai mà cười một cái, thò tay vò loạn tóc Hạ Phi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hạ Phi sờ sờ đầu mình, ngẩn người nhìn theo hướng y rời đi, mặt đỏ bừng.

A a a lúc nãy thế mà lại bị vẻ đẹp trai của Giang thiếu tướng làm cho ngu người!

Hạ Phi xụ mặt giày xéo quyển album trong tay, giận dữ quay lại phòng ngủ.

Nhưng mà Giang thiếu tướng đi một chuyến này… chính là đi luôn tận ba ngày.

Sau khi cảm giác vui sướng qua đi, Hạ Phi lại thấy hơi nhớ Giang thiếu tướng. Ba ngày này hắn làm thêm hai tấm thẻ mộng cảnh cao cấp, vẫn chờ Giang thiếu tướng về dẫn hắn đến cửa hàng bán lại thẻ.

Lần trước sau khi biết chuyện hắn mới thử lần đầu đã làm ra thẻ cao cấp, Phổ Nhạc đại sư gửi cho hắn một bưu kiện, bên trong đều là nguyên liệu thẻ cao cấp, cũng không lấy tiền của hắn, nói là quà chúc mừng. Hạ Phi cũng không thể mặt dày mà nhận không như thế, liền gửi lại cho đại sư một tấm thẻ mộng cảnh cao cấp, cùng với chín tấm nguyên liệu thẻ sơ cấp và trung cấp không dùng đến.

Ngoài việc Giang thiếu tướng đi mấy ngày không về, trong ba ngày này còn xuất hiện hai tin tức lớn kinh động quần chúng.

#Tên-vô-dụng-gả-cho-Giang-thiếu-tướng-thôi-học#

#Tên-vô-dụng-này-có-tinh-thần-lực-cấp-S#

Hai tin tức này hoàn toàn không có áp lực nhanh chóng trở thành tiêu đề bàn luận hot nhất hiện nay.

Hạ Phi thanh thông báo lần thứ hai bị tổng tấn công, sợ đến nỗi mấy ngày không dám lên Tinh bác.

Cái quỷ gì thế này, hắn rõ ràng đã nói cái gì đâu!

Chuyện thôi học Giang thiếu tướng đã nói với hắn sẽ bí mật xử lý, bây giờ không biết làm sao lại lộ ra, toàn bộ liên bang đều biết hết. Còn chuyện tinh thần lực cấp S, sau khi trường tiến hành kiểm tra tinh thần lực phải đem thông tin lưu vào kho dữ liệu liên bang trước, sau đó mới công bố công khai kết quả kiểm tra. Nhưng lần này chẳng hiểu tại sao, mới chỉ có hơn hai ngày, tin tức đã lan tràn khắp nơi. Cái tình tiết gì thế này!

Tin tức thôi học vừa truyền ra, lại thêm tin tức về tinh thần lực cấp S, toàn bộ fan não tàn của Giang thiếu tướng và Hạ Phi đều sợ ngây người!

Hạ Phi cả người đều không ổn, may mà hắn đang ở Giang gia, không ai có thể tìm đến cửa gây phiền phức.

Phiền phức nhất bây giờ chỉ có hiệu trưởng học viện và Giang phu nhân.

Hiệu trưởng vốn nghĩ một học viên thể chất cấp F xin thôi học hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, ai ngờ được người này lại là một thiên tài tinh thần lực cấp S, chỉ hận không thể đem cái dấu ban sáng vừa mới đóng xuống xóa đi, sau khi tin tức bị truyền ra đã vội vàng gửi thư đến Giang gia, hi vọng Hạ Phi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, quay lại học viện quân sự.

Hạ Phi đem thư xé luôn.

Về phần Giang phu nhân, bà cho rằng Hạ Phi ở trong trường bị bạn học bắt nạt, mỗi ngày đều cùng hắn nghiên cứu “Súp gà cho tâm hồn” tận hai tiếng.

Hạ Phi mặc dù rất mong chờ tình thương của mẹ, nhưng mà đến mức này thật sự là quá kinh khủng rồi, hai ngày này quả thật là sống không bằng chết.

May mà cuối cùng Giang thiếu tướng cũng về rồi.

Lúc Giang Thành Khải đẩy cửa vào nhà, Hạ Phi đang nằm bò ra bàn ăn, trước mặt là một cái bánh ngọt nhỏ cùng với Giang phu nhân đang không ngừng truyền bá triết lý nhân sinh, vẻ mặt đờ đẫn nghe bà lải nhải “Súp gà cho tâm hồn” đến lần thứ n.

Hạ Phi vừa nhìn thấy Giang thiếu tướng lập tức lệ nóng doanh tròng, chạy như bay nhào vào lòng y.

Giang thiếu tướng thụ sủng nhược kinh.

“Mẹ, bọn con lên gác trước đã.” Hạ Phi quay đầu lại nói một câu, sau đó nhanh chóng túm Giang thiếu tướng lôi lên lầu.

Sau khi về phòng đóng cửa lại, Hạ Phi dựa lưng vào ván cửa, thở ra một hơi thật dài.

Giang Thành Khải xoa xoa tóc hắn, cười nói: “Nhớ tôi đến thế sao?”

“Ai nhớ anh, đừng có động tay động chân,” Hạ Phi hất tay y ra, “Anh không biết mấy ngày nay tôi khổ thế nào đâu. Chuyện thôi học với chuyện tinh thần lực bị truyền ra, tôi một chân cũng không dám thò ra khỏi cửa.”

Chẳng may vừa thò mặt ra bị người ta chọi trứng cà chua vào đầu thì phải làm sao?

Hạ Phi sợ đến chết khiếp!

Giang Thành Khải tiếp tục xoa xoa đầu hắn: “Xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao tin tức thôi học lại bị truyền ra, có lẽ trong trường có người giở trò.”

“Thôi quên đi,” Hạ Phi phẩy phẩy tay, thuận tiện lần thứ hai hất bay cái tay trên đầu, “Đã bảo đừng có động tay động chân cơ mà, bị anh xoa đến hói luôn thì phải làm thế nào?”

Giang thiếu tướng rất nghe lời đem tay dời xuống dưới, bóp bóp mặt hắn.

Hạ Phi: “…” Lưu manh!

“Nói chuyện đi, mấy hôm nay anh làm gì?” Hạ Phi vẫn hơi tò mò.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thành Khải lập tức trầm xuống, “Cậu chắc đã nghe tin vụ án thảm sát cả gia đình Thượng tá Lawson rồi.”

Hạ Phi gật đầu: “Nghe nói Thượng tá là chết thảm nhất.”

“Đúng thế, Lawson là bị hành hạ đến chết,” Giang Thành Khải nói, “Lần này tôi đi lâu như thế, cũng là vì trong nhà một vị sỹ quan khác xảy ra thảm án bị hành hạ đến chết.”

“Người chết là vị sĩ quan kia?”

“Không, lần này chỉ có hai người con trai trong nhà chết, hai người này đều là học viên xuất sắc của học viện quân sự.”

Hạ Phi còn định hỏi tiếp, thiết bị di động của hắn đột nhiên “Tích tích tích” vang vài tiếng.

Hạ Phi mở ra xem, là số lạ.

_____________________

Chú thích:

Súp gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul): Một bộ sách của Jack Canfield và Mark Victor Hansen cùng một số tác giả khác về triết lý cuộc sống, được phát hành lần đầu năm 1993.

Image result for chicken soup for the soul

Tư thế tay Nhĩ Khang (Yamete =)))

Image result for tay nhĩ khang