Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
Chương 35 : Ký ức của người chết
Ngày đăng: 12:50 30/04/20
Bên ngoài cửa hàng chuyên kinh doanh thẻ mộng cảnh có một biểu tượng rất lớn, từ lần trước Hạ Phi đã chú ý đến nhưng vẫn chưa kịp hỏi.
Sau đó hắn mới biết, biểu tượng kia là của phái Al, đây là cửa hàng do phái này mở, chuyên bán thành phẩm của học trò. Có lẽ Giang thiếu tướng biết Phổ Nhạc đại sư rất ưu ái hắn, cho nên mới dẫn hắn tới đây.
Độ hảo cảm của Hạ Phi đối với Giang thiếu tướng lại tăng thêm 10 điểm.
Ầy, nếu Giang thiếu tướng mà là một em gái xinh đẹp thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ lập tức đi phá thai rồi sống với y cả đời.
Vào trong cửa hàng, lần này người ra tiếp đón bọn họ không phải là “em gái” lần trước, nhưng Hạ Phi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ lại gặp phải một “em gái” chuyển giới thứ hai. Cũng may em gái này đúng là em gái, mở miệng nói chuyện là giọng nữ nhẹ nhàng ngọt ngào, hắn mới dám yên tâm mà thở ra một hơi.
Đúng lúc này, một giọng nam thô ráp như âm hồn bất tán từ xa xa truyền tới.
Hạ Phi nghe mà nghẹn một bụng khí, sắp tắt thở luôn.
Giang Thành Khải thấu hiểu vỗ vỗ lưng cho hắn.
“Em gái” sung sướng chạy như bay đến trước mặt Hạ Phi, đưa cho hắn một con gấu bông rất to, “Chúc mừng cậu, thẻ mộng cảnh lần trước cậu đưa tới trưa hôm nay đã bán rồi! Ba mươi vạn, sau khi trừ khoản chiết khấu số tiền chênh lệch còn lại chắc chắn sẽ được gửi đến tài khoản của cậu ngay.”
Biểu tình ghét bỏ trên mặt Hạ Phi lập tức biến thành kinh hỉ, “Ba mươi vạn? Không phải là hai mươi vạn sao?”
“Lần trước quên chưa nói với cậu,” “Em gái” sờ sờ con gấu một lúc mới lưu luyến buông tay, ngẩng đầu làm một động tác lan hoa chỉ, “Cửa hàng chúng tôi có cả trang bán online, trước khi bán sẽ tung một đoạn trailer khoảng 1 phút, khách hàng nào thích thì sẽ ra giá. Nếu có nhiều người cùng ra giá thì sẽ chọn giá cao nhất, vì hiện tại cậu chưa nổi tiếng lắm nên chỉ nâng lên so với giá ban đầu được mười vạn, nhưng sau này chắc chắn giá sẽ còn lên nữa.”
“Như bây giờ đã tốt lắm rồi,” Hạ Phi vội nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên thử làm lại thu được thành quả như thế này.”
“Em gái” e thẹn liếc mắt đưa tình với hắn: “Hạ tiên sinh cậu khiêm tốn quá, không biết khi nào cậu có thể tiếp tục đưa đến sản phẩm thứ hai?”
“Bây giờ ” Hạ Phi móc trong túi ra hai tấm thẻ, “Hai cái.”
“…” “Em gái” che miệng, không thể tin nổi nhìn chằm chằm tay hắn.
Hạ Phi cau mày: “Sao thế?”
“Em gái” lắp ba lắp bắp: “Không, không có gì.”
Em gái hàng thật bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ba ngày hai tấm thẻ mộng cảnh cao cấp, đây đến cùng là cái thể loại tinh thần lực gì!
Quá đáng sợ rồi!
Quả nhiên là vợ của Giang thiếu tướng!
Nhân viên cửa hàng này đều thuộc đội ngũ fan não tàn của Giang thiếu tướng, đương nhiên cũng biết Hạ Phi đang là nhân vật đang hot nhất trên Tinh bác. Bọn họ theo Giang Hạ đảng, cực kỳ ủng hộ couple quốc dân, cho nên thái độ đối với Hạ Phi vô cùng nhiệt tình thân mật.
Vì thế dưới sự cộng hưởng từ nhiều mặt, thẻ mộng cảnh thứ hai và thứ ba do Hạ Phi làm ra nhanh chóng được bán ra.
Sau đó hắn và Giang thiếu tướng cùng đi đến quân bộ.
Trụ sở quân bộ và cung điện hoàng gia chia nhau một cái ở phía đông một cái ở phía tay thành phố, hoàng gia phụ trách các vấn đề chính trị, quân bộ phụ trách các vấn đề an ninh quân sự, có thể gọi là lưỡng quyền phân lập.
Trụ sở quân bộ là một tòa nhà cao chọc trời.
Lúc xe huyền phù đi vào bãi đậu xe ngầm, Hạ Phi trong lòng vẫn chưa hết kinh hãi.
Cũng không phải là tòa nhà này trông có cái gì kỳ dị, chỉ là nó tản ra một loại khí thế hùng tráng đầy áp bức, hắn kiếp trước chỉ là một công dân gương mẫu sống trong thời bình, còn chưa được trải qua chiến tranh bao giờ, bị khí thế này dọa cho phát hãi. Không chỉ thế, từ lúc vào trong trụ sở, Hạ Phi từ sâu trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác căm ghét đến cùng cực, khiến cho hắn cả người đều không ổn.
Chuyện này… Hạ Phi không phải là…
Giang thiếu tướng hồi tưởng lại sự kiện “Oanh ca môn” chấn động liên bang một thời, lập tức lắc đầu.
Hạ Phi làm sao có thể có năng lực đáng sợ như vậy được!
… Kể cả cho dù có cậu ấy cũng nhất định sẽ không dùng với mình!
Giang Thành Khải tự thôi miên bản thân, lái xe huyền phù tới viện pháp y.
Thảm án hai anh em nhà Ford là vụ án mới nhất, nên thi thể vẫn đang để trong phòng giải nghiệm, chưa bị chuyển đi.
Giang Thành Khải vừa đi vào chỗ để thi thể, Bách Dương đã nghe tin chạy ra.
Bách Dương là bạn thân của Giang Thành Khải, là một worker, phụ trách bên quân y, vụ án lần này chủ yếu do anh ta khám nghiệm và giám định.
Bách Dương nghe nói Giang Thành Khải dẫn theo người đến, cực kỳ kinh ngạc, cũng rất tò mò thân phận của Hạ Phi.
Giang thiếu tướng trực tiếp giới thiệu luôn: “Bách Dương, đây là Hạ Phi, vợ tôi. Hạ Phi, đây là Bách Dương, bạn tốt của tôi.”
Hạ Phi trừng y một cái, cùng Bách Dương chào hỏi.
Bách Dương mặt hơi tròn, nhìn bề ngoài trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, trông chỉ như học sinh cấp ba.
Bách Dương khẽ mỉm cười với Hạ Phi, lộ ra lúm đồng tiền bên má: “Hai người đến có việc gì?”
Nếu như một mình Giang Thành Khải đến, tám chín phần là vì vụ án, nhưng bây giờ y lại dẫn theo cả vợ đến, Bách Dương cũng không rõ lắm hai vợ chồng nhà này kéo nhau đến đây để làm gì.
Giang Thành Khải nói ra đáp án kinh người: “Chúng tôi đến xem nạn nhân.”
“Hai người?!” Bách Dương trợn ngược đôi mắt vốn đã rất to, nhìn qua có hơi doạ người, trông như sắp rớt cả ra, “Thế có được không, tôi sợ vợ cậu không chịu nổi mấy tình cảnh kia.”
Hạ Phi kiên định nói: “Tôi không sao.”
Hai anh em này chết quá thê thảm, nếu như có thể giúp được chút gì đó để bọn họ yên nghỉ, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối!
Bách Dương còn muốn khuyên nhủ thêm vài câu, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt nhạt màu kiên định kia, không tự chủ được mở miệng: “Vậy được rồi”.
Giang Thành Khải thăm dò nhìn ánh mắt Hạ Phi, trong lòng lại càng nghi hoặc.
Hạ Phi lại không để ý đến vấn đề này, nhận được câu trả lời đồng ý liền nhanh chóng đi theo Bách Dương đến phòng khám nghiệm tử thi.
Hai bộ thi thể được nhân viên công tác đẩy vào phòng, nằm ngay ngắn trên bàn giải phẫu lạnh băng, trên người che kín vải trắng.
Vừa bước vào phòng khám nghiệm, đột nhiên có thứ gì đó đánh sâu vào đại não Hạ Phi.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, một loạt những hình ảnh không theo trình tự ồ ạt tràn vào trong óc hắn, Hạ Phi vẻ mặt nhăn nhó, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, thần trí mơ hồ ngã xuống đất.
_______________
Chú thích:
(1): đoạn Hạ Phi hát là đoạn đầu tiên trong bài “Bắp cải nhỏ”, một bài đồng dao của TQ