Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 37 : Tiêu Tiêu thất tình

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạ Phi duy trì một khoảng cách nhất định với Giang Thành Khải mục đích cuối cùng là đảm bảo không hại người hại mình, nhưng hiện tại để phòng ngừa Natalie làm ra những chuyện khó lường, hắn đành phải cắn răng đáp ứng điều kiện này.



Vì thế ngày thứ ba sau khi lấy được thẻ thông hành, Hạ Phi “được mời” về học viện quân sự.



Hắn đã chọn giờ có ít học viên đi học nhất để vào, nhưng trong khuôn viên vẫn có không ít học viên không có lớp đi đi lại lại, đương nhiên sẽ phát hiện ra Hạ Phi đang lén lén lút lút đi vào. Hạ Phi tránh kiểu gì thì tránh cuối cùng vẫn bị người ta nhìn, tê hết cả da đầu.



Nhưng hắn lại quên mất một chuyện, thứ hắn đang đeo trên mặt là thiết bị hỗ trợ mới mà Giang thiếu tướng mua chứ không phải một đống cồng kềnh như iron man lúc trước, cả mặt đều sáng sủa hẳn ra. Cho nên ánh mắt mọi người nhìn hắn bây giờ là kinh diễm hiếu kỳ, không còn là kinh ngạc khinh bỉ nữa.



(Tự nhận là) vượt qua áp lực nặng nề, Hạ Phi gian nan đi đến phòng y tế.



Hắn muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại nhớ ra lần trước vội vàng bỏ đi nên quên chưa hỏi phòng làm việc của Natalie ở đâu.



Đúng lúc này, phía sau hắn vang lên một giọng nữ ngọt ngào nhưng đầy lạnh nhạt.



“Cậu đến rồi, đi theo tôi.”



Hạ Phi quay đầu lại, đã thấy Natalie mặt không đổi sắc đứng sau lưng mình, chỉ cách có nửa mét.



“Cái đệch!” Hạ Phi kinh ngạc nhảy dựng lên, lùi về sau nửa bước, gáy đập thẳng vào tường.



Natalie: “…”



Hạ Phi điên cuồng vò đầu bứt tóc.



Natalie: “…”



Khóe mắt cô ta giật giật, nhìn nhìn Hạ Phi, muốn nói lại thôi, cuối cùng bĩu môi, xoay người đi, giống như dám chắc Hạ Phi nhất định sẽ đi theo mình.



Hạ Phi ôm đầu theo sau.



Hắn dám đem đầu mình ra thề, cái người này lúc nãy là định trợn mắt lên đúng không đúng không đúng không?



Hừ, vừa muốn khinh bỉ người khác lại không muốn phá hoại hình tượng mặt liệt, thật đúng là cái đồ y tá muộn tao…



Đi một lúc, Hạ Phi cũng chẳng còn tinh lực đâu mà đi suy nghĩ ba thứ vớ vẩn nữa. Natalie dẫn hắn rẽ trái rẽ phải một hồi, đi đến trước một cái cửa sắt lớn ở tận cuối hành lang. Trên cánh cửa sắt chỉ có một ô cửa thủy tinh nhỏ, còn bị bịt kín từ bên trong. Hạ Phi trong đầu sinh ra một loại ảo giác, cửa vừa mở ra bên trong sẽ đứng một hàng nhân viên tiến hành thí nghiệm chờ hắn.



Natalie cầm lấy tay nắm, đẩy cửa vào.



Hạ Phi hung hăng nuốt nước miếng, dậm chân cắn răng vào theo.



… May quá, may quá, không có một đống nhân viên thí nghiệm, trong phòng trừ hai người bọn họ ra đến một cọng lông cũng không có, chỉ có một đống thiết bị kim loại Hạ Phi không biết tên, chất đầy một phòng trông cực kỳ kinh dị… y như phòng thí nghiệm của Frankenstein QAQ!



Tiểu Phi Phi bị dọa đến sắp tè cả ra quần.



“Cởi áo đi.”



“… Cái gì?!!” Natalie tự nhiên nói một câu thế này khiến Hạ Phi nhảy dựng lên, hai tay bắt chéo trước ngực lui về phía sau vài bước, “Cô muốn làm gì?”



Natalie khóe miệng co quắp, vỗ vỗ lên giường bệnh trong phòng: “Tôi bảo cậu cởi áo khoác ra, nằm xuống.”



Hạ Phi cường điệu thở phào một cái: “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng cô định phi lễ tôi.”



Natalie: “…”



Hạ Phi: “Dù sao tôi cũng đẹp trai thế này cơ mà, người thích tôi nhất định rất nhiều đó.”



Natalie: “…”



Natalie hung tàn ấn ấn thiết bị đặt bên cạnh giường bệnh.



Hạ Phi cúc hoa co rút một trận, nhanh chóng cởi áo khoác bằng tốc độ ánh sáng.



Chỉ mặc một cái áo may ô mỏng và quần dài nằm lên giường bệnh, làn da tiếp xúc trực tiếp với mặt giường kim loại lạnh ngắt, Hạ Phi hơi rụt lại, lập tức bị Natalie ấn một cái xuống bụng



“Phốc ha ha ha —— ”



Hắn không nhịn được nữa, mode-bệnh-dại lập tức bật lên.



Natalie: “…???”



“Ha ha ha —— ngại quá, ha ha ha —— tôi tôi tôi tôi sợ ngứa ha ha ha —— ”



Natalie: “…”



Cô ta yên lặng rút tay về.



Hạ Phi xấu hổ dừng cười.



Những hoạt động sau đó cũng đơn giản hơn nhiều, không khác gì mấy so với quy trình khám thai ở Trái đất hắn từng xem trên TV.
Lâm Tiêu Tiêu khó hiểu: “Tại sao?”



Hạ Phi hàm hồ nói: “Không được là không được, thân thể tôi dạo này không tốt lắm.”



Lâm Tiêu Tiêu buột miệng: “Thận hư à?”



Hạ Phi: “…”



Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu muốn nói thế nào thì nói, tôi chính là không thể uống.”



“Vậy sao…”



Lâm Tiêu Tiêu coi như hắn ngầm thừa nhận vụ thận hư, ánh mắt dời xuống chỗ bụng dưới của hắn, trên mặt đầy vẻ đồng tình.



Hạ Phi: “…”



Nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn không có ý định buông tha hắn: “Nếu thế cậu uống nhựa cây cũng được!”



Cái gì cơ?!



Nhựa nhựa nhựa nhựa cây?!



Hạ Phi còn chưa hiểu hết hàm nghĩa sâu xa của từ này, đã bị Lâm Tiêu Tiêu lôi đi,  giống như lần trước, chui lỗ chó.



Hai người đi đến một quầy bar ở gần đó.



Lâm Tiêu Tiêu quen cửa quen nẻo chào hỏi bartender: “Này, Nick.”



“Tiêu Tiêu,” Nick đang quăng bình lắc cocktail, gật đầu với Lâm Tiêu Tiêu, sau đó nhìn về phía Hạ Phi, “Ai vậy?”



“Hạ Phi, bạn cùng phòng của tôi.”



“Hạ Phi?” Nick sợ hãi kêu lên, suýt nữa làm rơi luôn dụng cụ pha chế, “Cậu chính là vợ Giang thiếu tướng?”



Một câu này âm lượng cũng không nhỏ, cũng may bây giờ đang là ban ngày, quán bar không có quá nhiều khách, nhưng vẫn có mấy người nghe tiếng quay đầu nhìn sang.



Hạ Phi lúng túng nói: “Vâng, đúng rồi, nên anh có thể làm ơn nói nhỏ thôi được không.”



“Xin lỗi xin lỗi, ” Nick vội vàng che miệng, “Tại tôi ngạc nhiên quá, rất xin lỗi, ly đầu tiên tôi mời cậu.”



“Không cần đâu, anh có thể giới thiệu cho tôi vài loại đồ uống không cồn ở đây được không?” Hạ Phi cười nói.



Nick nụ cười cứng ngắc: “Phần lớn rượu ở đây đều không có cồn.”



Hạ Phi sửng sốt.



Lâm Tiêu Tiêu ngược lại hiểu được Hạ Phi ngạc nhiên cái gì, vội vàng nhỏ giọng giải thích cho hắn.



Hạ Phi bây giờ mới biết, hệ Thôn Nha Tinh và hệ Ngân hà khác nhau rất nhiều —— thứ gọi là rượu ở thế giới này, thật ra chỉ là nước trái cây! Mà cái gọi là chất cồn, ở đây lại là thuốc kích dục!



Hạ Phi đen mặt, tam quan đảo điên.



Chẳng lẽ đây là vấn đề bất đồng thể chất giữa nhân loại và người ngoài hành tinh?



… Đàn ông còn sinh con được đương nhiên là không giống nhau rồi!



Lúc nãy suýt nữa thì lộ rồi, Hạ Phi xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi, cười khan nói: “Vậy cho tôi một chén rượu, loại nào ngon anh đề cử đi.” Uống nước trái cây chắc là cũng không có vấn đề gì đúng không? Hắn tốt xấu gì cũng có hơn 20% huyết thống nhân loại mà.



“Tôi cũng thế, cho tôi một chén 70 độ.” Lâm Tiêu Tiêu nói.



“Này,” Hạ Phi không nhịn được đập cậu ta một cái, “Chẳng phải cậu vừa mới nói…”



Lâm Tiêu Tiêu cười xấu xa: “Tôi với cậu không giống nhau.”



“… Chỗ nào không giống?”



“Cậu là bạn nên tôi mới lén nói cho cậu biết, đừng có kể cho ai đấy,” Lâm Tiêu Tiêu ghé sát vào tai hắn nói nhỏ, “Thật ra tôi là nhân loại thuần chủng, là con người 100%.”



“… Hả?” Hạ Phi há hốc mồm.



“Bố mẹ tôi là dân nhập cư mà, nhập cư từ Trái đất đến.” Lâm Tiêu Tiêu dừng một chút, “Nhưng mà hiện tại ngoài hệ Ngân hà, những tinh hệ khác hầu như không có nhân loại thuần chủng, ngay cả hệ Ngân hà bởi vì bị lai với các chủng tộc khác quá nhiều, cũn g chỉ còn lại không đến 10 ngàn người là 100% nhân loại.”



Hạ Phi: “…”



Tam quan lại được đổi mới một lần nữa…



Mẹ nó, hắn muốn đổi thân thể với Lâm Tiêu Tiêu!!!!!