Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 6 : Đi đến Giang gia

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Hạ Phi có nằm mơ cũng chẳng tưởng tượng nổi bản thân lại có thể cùng một quả trứng chơi suốt một buổi tối, hơn nữa còn là một quả trứng biết tàng hình.



Náo loạn đến gần sáng, hắn mới giật mình nhớ ra sáng mai còn phải tới Giang gia, mặc kệ quả trứng ở bên gối nhảy tưng tưng loạn xạ cũng không buồn để ý tới nó nữa, ít nhất cũng phải tranh thủ ngủ lấy hai ba tiếng.



Thế nhưng ngủ thế này còn không bằng đừng ngủ!



Lúc Hạ Phi mang theo hai vành mắt đen sì đứng ở cửa nghênh tiếp Giang phu nhân, trong đầu hắn toàn là suy nghĩ này. Đáng giận nhất chính là vào lúc đang ngủ say nhất thì bị gọi dậy, so với thức trắng đêm còn khổ hơn.



May là trên mặt hắn đeo thiết bị trợ thị, đừng nói là vành mắt đen, cho dù có bị người ta đấm thành mắt gấu trúc chắc cũng không ai phát hiện.



Giang phu nhân vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Tiểu Phi, con dậy thật sớm.” Con bướm đậu bên tóc mai cũng theo đó mà phẩy phẩy cánh.



Hạ Phi có chút cứng đờ, cười nói: “Bác gái cũng đến thật sớm.”



Bây giờ mới có bảy giờ sáng! Chính là thời gian lý tưởng cỡ nào để đi ngủ! Cứ thế liền tàn nhẫn bị gọi dậy, quả thực chính là sống không bằng chết!



Giang phu nhân nói: “Thật ra cũng không còn sớm, cũng nên xuất phát rồi, hôm nay phải bận rộn cả ngày.”



Hạ Phi: “…” Đến cùng là ban nãy ai nói thật sớm trước hả!



Hạ Phi vẫn còn ngái ngủ, lúc nãy ở trong phòng tắm dề dà đến nửa buổi, bây giờ mới có thể nhịn được không phát dại trước mặt mẹ chồng tương lai.



Phương Tĩnh đứng bên cạnh có chút khẩn trương.



Thái độ của Hạ Phi đối với người khác có chút lãnh đạm, bây giờ gặp mẹ chồng cũng vẫn thế này, chẳng may đắc tội Giang gia, còn làm liên lụy đến Hạ gia bọn họ. Phương Tĩnh cười chen mồm vào: “Đừng đứng ở cửa nói chuyện, Giang phu nhân đi tới đây hẳn cũng mệt mỏi, mời vào nhà ngồi, để tôi sai người làm mang lên chút đồ ăn nhẹ.”



“Hạ phu nhân không cần phiền toái như vậy” Giang phu nhân đối với Phương Tĩnh nở nụ cười khách khí, giọng điệu có chút xa cách “Cả ngày hôm nay lịch trình của chúng tôi đều đã xếp kín, một phút cũng không thể chậm trễ.” Cứ như vậy uyển chuyển từ chối lời mời của Phương Tĩnh.



Phương Tĩnh ngượng ngùng cười cười.



Giang phu nhân nói: “Tiểu Phi, con đi theo ta.”



Hạ Phi mơ mơ màng màng cùng Giang phu nhân lên xe huyền phù.
Tôi cũng không muốn tán gẫu với cậu đâu biết không! Độ hảo cảm của Hạ Phi đối người này nhất thời tụt xuống mức âm.



“Này, cái kia… Cậu tên là gì?” Giang Thành Điềm bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.



Không phải nói không muốn cùng hắn tán gẫu sao? Hạ Phi lườm một cái, không trả lời.



Giang Thành Điềm cũng không tức giận, nói thẳng: “Tôi nhớ không lầm cậu chính là cái tên đưa thư tình cho Bello, kết quả lại phát cho toàn trường mỗi người một bản đúng không.”



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Điềm nói: “Người ngu xuẩn như cậu gả cho anh tôi, cho dù anh tôi đã mất tôi cũng thấy không đáng hộ anh ấy, thật không biết con của hai người sau này sinh ra ngu xuẩn đến mức nào.”



Hạ Phi: “…”



Cậu nghĩ tôi thích gả cho anh cậu lắm à! Cậu thích anh cậu thế thì tự đi mà gả cho hắn ấy!



Ầy, không đúng, thế là loạn luân rồi.



“Dù thế nào, tôi cũng phải nhắc nhở cậu, sau một tuần nữa sẽ phải quay lại trường. Cậu nếu đã gả cho anh tôi, thì thành thật một chút, đừng có tiếp tục tơ tưởng đến Bello, người ta đã có người yêu rồi.”



Dứt lời, Giang Thành Điềm lướt qua người Hạ Phi đi thẳng.



Hạ Phi tức đến nghiến răng.



Nói đi nói lại, không phải chỉ là hạng nhất ba sao trường quân đội sao? Cũng chỉ là một thằng nhóc con, chỉ có nguyên chủ mới đi thích cái loại như thế!



Đáng hận hơn chính là, Giang Thành Điềm lại cao hơn hắn tận nửa cái đầu!



Hắn kiếp trước cũng cao hơn một mét tám, thế quái nào sống lại một hồi lại biến thành loại lùn như bí đao? Chưa nói đến Giang Thành Điềm, đến ngay cả Giang phu nhân hình như cũng chỉ thấp hơn hắn gần nửa cái đầu.



Hạ Phi cực kỳ bi thương, khổ không chịu được!