Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 65 : Sinh con

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Thời gian mang thai của chủng tộc thực vật chỉ có 6 tháng, so với tuổi thọ cả ngàn năm của bọn họ thì đúng là quá ngắn ngủi, Hạ Phi lại còn sinh sớm hai tuần. Đối với khoa học kỹ thuật phát triển thì chuyện này cũng không có gì đáng ngại, kể cả phôi thai chỉ mới được nửa tháng lấy ra khỏi cơ thể mẹ cũng có thể tiếp tục nuôi trong khoang nuôi dưỡng, nên sinh non hai tuần không có gì nghiêm trọng.



Điều duy nhất khiến người ta khó hiểu là, thai nhi của các chủng tộc Thôn Nha Tinh rất khỏe mạnh, hiếm có trường hợp nào như thế này xảy ra. Đến cùng là nguyên nhân gì lại có thể khiến hắn sinh non trước tận nửa tháng?



Lộ trình từ Khu 9 về Daours phải mất một ngày, Giang Thành Khải đi 6 tiếng đã về đến nơi.



Hạ Phi đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện hoàng gia, tình hình tương đối ổn, vẫn còn tỉnh táo. Đứa bé hai mắt nhắm nghiềm nằm trong khoang nuôi dưỡng, cái mũi nhỏ nhẹ nhàng hít hít.



Trẻ sơ sinh của đa số chủng tộc ở Thôn Nha Tinh đều rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng một nửa đứa bé mới sinh của loài người. Vì vậy lúc hắn sinh cũng không quá đau, sau khi tiêm dịch trợ sản một lúc thì lấy được đứa bé ra.



Tiếc là đến bây giờ đứa bé vẫn chưa mở mắt.



Đứa nhỏ mới sinh ngũ quan gương mặt còn chưa phát triển hết, chỉ có thể nhìn màu mắt của nó, cũng không biết mắt nó giống ai, màu xanh lục như Giang Thành Khải hay là tím nhạt giống mắt hắn?



Hạ Phi yên lặng thở dài.



… Tốt nhất là màu xanh đi, màu tím yêu nghiệt quá.



Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đạp ra, hắn sợ đến co rụt cả người lại, đưa mắt nhìn ra.



Giang Thành Khải vẻ mặt lo lắng đang đứng thở hồng hộc ngoài cửa.



“… Sao anh lại ở đây?” Hạ Phi kinh ngạc, “Không phải anh đang ở Khu 9 sao?”



Giang Thành Khải thở không ra hơi: “Em xảy ra chuyện thế này mà bảo tôi còn ngồi yên ở đó được sao?”



Hạ Phi nhịn không được cong khóe miệng.



“Vui đến thế à,” Giang Thành Khải xoa đầu hắn, “Người còn chỗ nào khó chịu không?”



“Không sao rồi…” Hạ Phi nhỏ giọng đáp.



Thật ra vẫn còn hơi khó chịu, nhưng loại chuyện đau cúc hoa như bị trĩ thế này làm sao dám nói ra miệng chứ.



Hơn một tháng không gặp, hắn phát hiện bản thân rất nhớ y.



Vốn hắn chỉ nghĩ quan hệ của hai người trên mức bạn bè một chút thôi, nhưng sau lẫn cãi vã kia, Giang Thành Khải đi biền biệt hơn một tháng, Hạ Phi càng ngày càng nhớ y. Nhưng Giang Thành Khải lúc đó giận dữ bỏ đi như thế, có lẽ giống như lần cãi nhau trước sẽ lại không nghe điện thoại của hắn, Hạ Phi quyết định không gọi cho y.



Kết quả cứ thế qua hơn một tháng.



Giang Thành Khải bỏ đi, Giang phu nhân lại càng quan tâm chăm sóc hắn.



Bà nhận ra Hạ Phi ở nhà một mình rất buồn chán, nên thỉnh thoảng sẽ dẫn hắn đi tham gia một số hoạt động cùng mình, cũng để hắn làm quen thêm nhiều người. Những người Giang phu nhân dẫn hắn đi gặp chủ yếu là trưởng bối, hầu hết đều là partner, có nam có nữ, cũng có worker, toàn bộ đều là bạn thân của Giang phu nhân, là phu nhân của các sĩ quan khác.



Những người này dù sao cũng lớn hơn hắn một thế hệ, đều là người từng trải, tư tưởng đương nhiên khác hẳn quần chúng trên mạng, đối với chuyện trước khi cưới Giang Thành Khải Hạ Phi từng viết thư tình cho người khác có cái nhìn rất thoáng, dù sao còn có người tái hôn lần nữa, chuyện này thì tính là gì. Hơn nữa bộ dạng hắn rất khiến người ta có thiện cảm, tinh thần lực lại mạnh mẽ, đương nhiên đều được các phu nhân yêu quý. Mặc dù ban đầu Hạ Phi có hơi ít nói, nhưng quen biết dần tính cách cũng tốt.



Ngoài ra Giang phu nhân còn mời cho hắn một giáo viên tại nhà.



Hạ Phi đoán có lẽ Giang Thành Khải đã nói cho Giang phu nhân biết chuyện hắn là partner, có hai lần bà còn xoa xoa cục bông, cục bông thoải mái đến run rẩy, lông tơ đều sắp dựng đứng.



Người giáo viên kia là Giang phu nhân mời đến từ học viện tháp ngà, bà cũng không nói rõ thân phận của Hạ Phi với giáo viên, chỉ nhờ giáo viên kia dạy hắn cách khống chế tinh thần lực. Người giáo viên kia cũng rất biết ý mà không hỏi gì thêm, chỉ coi Hạ Phi như một partner loại ưu, dạy hắn tất cả các chương trình giáo dục trong học viện tháp ngà.



Kiến thức mặc dù có hơi trừu tượng, nhưng nhìn chung đầu óc tiếp thu của Hạ Phi tương đối tốt, học được rất nhiều kiến thức quan trọng.



Giang phu nhân lúc rảnh rỗi cũng dạy hắn một vài kiến thức đặc thù liên quan đến partner, bao gồm cả việc làm thế nào để hỗ trợ tăng cường năng lực cho bạn đời của mình.



Hạ Phi rất khiêm tốn tiếp thu toàn bộ.



Mỗi ngày trôi qua cũng coi như yên ổn, dù không thể ra khỏi cửa nhưng vẫn còn có việc để làm.



Nhưng những ngày tháng yên ổn này chỉ kéo dài cho đến ba ngày trước.



Buổi tối ba ngày trước, Hạ Phi đang ngủ trong phòng, đột nhiên bị một giọng hát đánh thức.



Tiếng hát này giống hệt hai lần trước, sóng tinh thần phát ra cũng tương tự, nhưng lần này âm điệu lại khác, giai điệu không theo quy luật như hai lần trước, nhưng lại khiến cho người nghe chấn động tinh thần. Cục bông dường như cũng nghe được, thò đầu ra khỏi chăn, bất an “Chíp!” một tiếng.



Hạ Phi an ủi xoa xoa cái đầu nhỏ, đem nó nhét vào trong chăn.



Có vết xe đổ hai lần trước, lần này hắn không ra ngoài nữa, dù sao có đến cũng không cứu nổi người ta, bụng hắn bây giờ cũng lớn rồi, vì con, không thể quản chuyện của người ngoài được.



Nhưng có tiếng hát tức là có án mạng ở gần đây, Hạ Phi quyết định gọi điện báo cảnh sát.


“Thôn Nha Tinh là một trong bốn thiên hà không nuôi con bằng sữa, chỉ cần cho đứa nhỏ uống nước cây là được rồi. Đằng Thụ tộc chúng ta thì uống nước ép đằng thụ, còn như Hổ Vỹ tộc thì uống nước ép cây bách diệp thảo.”



Cái đệch! Tam quan lại đổi mới rồi!



Lại còn có thể loại cao cấp thế này nữa!



Nhưng mà nếu thế thì không phải là tự mình ăn mình à…



Hắn mà nói thế Giang phu nhân sẽ phát hiện hắn không phải người ở đây mất!



Giang phu nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn thiếu thường thức cơ bản… Thực ra thiếu thường thức cơ bản cũng rất khổ, nhưng còn hơn là bị người ngoài hành tinh phát hiện mình là người ngoài hành tinh của bọn họ.



Bà nói tiếp: “Mẹ đã cho người đi chuẩn bị nước đằng thụ rồi, lúc nào cây giống được đưa về nhà thì hai đứa phụ trách chăm sóc.”



Hạ Phi không dám hỏi thêm gì nữa, yên lặng gật gật đầu.



Thực ra hắn có biết phải chăm sóc cây giống thế quái nào đâu! Phơi nắng tưới nước hay là dùng tinh thần lực nuôi như nuôi cục bông? Một tí kiến thức cũng không có thế này thì phải làm sao?!



Giang phu nhân nói với Giang Thành Khải: “Tiểu Khải, con ra ngoài cho Phi Phi ngủ một lúc đi, nó cũng mệt mỏi cả đêm rồi.”



Giang Thành Khải còn muốn ở lại xem con trai nữa, nhưng nhìn đến ánh mắt của mẹ mình, lập tức ngoan ngoãn theo bà ra ngoài.



Hạ Phi không phát hiện dị trạng của hai người, dù sao cũng rất mệt, cửa phòng vừa khép hắn đã nhắm mắt chuẩn bị ngủ.



Nhưng chưa được mấy phút bụng lại đột nhiên nhói lên.



Hạ Phi khó chịu mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.



Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy bụng đang phát sáng!



Hắn lật chăn lên, ánh sáng tỏa ra từ bụng chói lóa y như tia laser, chói đến mù mắt chó hợp kim titan của hắn rồi!



Hạ Phi bị doạ đến suýt nữa thì tè ra quần.



Bụng phát sáng là cái mẹ gì hả!



Y như người ngoài hành tinh sắp xâm chiếm trái đất thế này!



Không đúng, hắn cũng là người ngoài hành tinh mà… Thế thì rốt cuộc đây là cái quỷ gì hả?!



Ánh sáng lóe lóe một lúc thì biến mất, Hạ Phi cảm giác được trong bụng mình có thứ gì đó đang ngọ nguậy.



Huhu cmn cái gì thế này kinh quá đi mất QAQ!



Sau khi sợ hãi đủ rồi hắn mới nhớ ra một chuyện.



Ba tháng trước Natalie bỏ sâu vào bụng hắn, lâu dần không thấy có vấn đề gì nên cũng quên luôn, ai biết tự dưng bây giờ nó lại ngọ nguậy! Còn phát sáng! Mẹ nó hóa ra cái thứ kinh dị đấy vẫn sống trong bụng hắn suốt à?! Nhưng sao bách khoa toàn thư lại không phát hiện ra?!



Hạ Phi cảm giác sắp hỏng mất.



Hắn nhìn chằm chằm bụng mình nửa ngày, nhìn mãi cho đến khi cảm giác nhúc nhích trong bụng biến mất, mới giật mình nhớ ra gọi người.



Lúc này Giang Thành Khải và Giang phu nhân đang ở hành lang ngoài cửa thảo luận về vấn đề tiếng hát kia.



Tối hôm đó trước khi hắn bất tỉnh, có một khoảng thời gian thần trí mơ hồ không nhớ rõ được chuyện gì.



Hắn không nhớ rõ, nhưng Giang phu nhân và toàn bộ cảnh vệ xung quanh lại thấy rất rõ ràng.



Càng đến gần nơi phát ra tiếng hát, mặt Hạ Phi càng nhăn lại. Sau đó cơ mặt hắn co quắp, tay chân cũng bắt đầu cứng ngắc chuyển động.



Nhìn qua giống như đang nhảy múa.



Giang phu nhân sợ hãi nắm chặt tay hắn, nhưng vẫn không ngăn được tay chân hắn tiếp tục chuyển động như một con rối.



Lúc đó bà còn tưởng mình sẽ mất đi đứa con dâu này, vì trong nhận thức của bà, một khi tiếng hát này vang lên, không ai có thể thoát chết.



Nhưng kỳ lạ là không biết tại sao Hạ Phi chỉ nhảy khoảng hai phút thì đột nhiên dừng lại, các vết thương vừa xuất hiện trên người lại đột nhiên lành hết, thậm chí còn mở mắt nhìn bà một cái, sau đó mới bất tỉnh.



Mặc dù hắn bất tỉnh, nhưng Giang phu nhân vẫn thấy nhẹ cả người.



Ít nhất cũng đã bảo vệ được tính mạng rồi!