Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 72 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạ Phi nghe Giang Thành Điềm nói xong cơ mặt đều co giật.



Tự luyến đến trình độ nào mới có thể nói ra mấy câu thế này hả!



Hắn thật chỉ muốn rút giày phang luôn vào đầu đối phương!



Phải bình tĩnh, phải văn minh, phải làm một người chị dâu thấu tình đạt lý…



Vì vậy Hạ Phi rất bình tĩnh cào một nắm đất lên, vô cùng văn minh ném vào đầu Giang Thành Điềm, hét lên: “Yêu nghiệt mau tán đi!”



Giang Thành Điềm: “…”



Cái mẹ gì thế!



Trong tay Điềm Điềm vẫn cầm dao găm, trên tóc mang theo hơi ẩm từ đất.



Động tác của Hạ Phi quá nhanh, bản thân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!



Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm bất động, vội vàng xông đến dùng tốc độ sét đánh muốn cướp lại con dao. Giang Thành Điềm kịp phản ứng vòng tay giấu dao găm ra sau lưng. Hạ Phi khí thế không giảm, dùng thiết đầu công húc mạnh vào ngực Giang Thành Điềm.



Giang Thành Điềm đau đến nhe răng trợn mắt, cắn răng run rẩy đẩy đầu hắn ra.



Hạ Phi nhân cơ hội thò tay ra sau lưng Giang Thành Điềm sờ mó…



Sờ mãi không thấy dao đâu, nhưng lại sờ phải chỗ tròn tròn mềm mềm.



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Điềm gào ầm lên: “Tay cậu đang sờ vào chỗ nào thế hả!!!!!”



Hạ Phi: “… Xin lỗi.”



Hắn vòng tay ngược lại, cuối cùng cũng móc trúng con dao.



Giang Thành Điềm vừa ngẩn người một giây trong tay đã trống rỗng, còn chưa kịp cướp lại đã thấy Hạ Phi đem con dao nhét vào trong quần.



Giang Thành Điềm: “…”



Không thể nể mặt nhau một chút được à!



Hạ Phi biểu thị không thể.



Giang Thành Điềm mệt mỏi quá rồi. Vì sao chị dâu cứ nhất quyết phải giấu dao của mình! Có biết như thế biến thái lắm không! Chắc là không phải thầm mến mình thật đấy chứ?!



“Sao cậu cứ nhất định phải lấy dao của tôi để làm gì?!” Giang Thành Điềm phát điên.



“… Tôi cảm thấy hoa văn của nó vô cùng đẹp.” Hạ Phi nói bừa.



“Thế thì tự làm riêng một cái đi, sao cứ phải lén lút lấy cái của tôi?!” Hai tay Giang Thành Điềm nắm chặt, “Con dao này có ý nghĩa rất quan trọng với tôi, cậu không thể tùy tiện lấy đi như vậy!”



Hạ Phi kinh ngạc: “Chẳng lẽ cái này là của bạn gái đầu tiên tặng cậu?”



“…” Mặt Giang Thành Điềm vèo một cái đỏ lên, “Tôi còn lâu mới hạ lưu như thế, đây là lễ vật thành niên!”



Hạ Phi: “…”



Bạn gái đầu tiên có chỗ nào hạ lưu?



Cũng có phải bạn giường đầu tiên đâu!



Hạ Phi vẫn kiên quyết đến cùng, “Cho dù có là lễ vật thành niên tôi cũng không thể trả cho cậu được.”



“Ít nhất cậu cũng phải cho tôi một lý do thuyết phục chứ!”



“Yên tâm đi, không phải tôi thầm mến cậu đâu… Dao găm này cứ để tôi cầm đi.” Hạ Phi nói xong quay đầu bước đi.



“Chờ đã!” Giang Thành Điềm túm lấy vai hắn.



Hạ Phi mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, bẹp một phát đặt mông xuống đất.



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Điềm: “… Xin lỗi, tôi không cố ý.”



Hạ Phi: “…”



Mẹ nó, đau mông!



Giang Thành Điềm luống cuống đỡ chị dâu dậy.



“Phi Phi, Điềm Điềm?” Tiếng của Giang Thành Khải đột nhiên vang lên cách đó không xa, “Khuya rồi còn ở đây làm gì thế?”



Hạ Phi bị giật mình, vừa nhấc được mông lên một tí lại tiếp đất lần nữa.
Giang thiếu tướng tối hôm qua còn chưa ăn đủ, yên lặng nuốt nước miếng.



Ăn hay không ăn, đây cũng là một vấn đề.



Lúc y đang tính toán xem nên dùng cách nào để gọi vợ dậy, Hạ Phi mở mắt.



Vì không đeo kính, hắn phải híp mắt lại mới mơ hồ nhìn được có người, còn cụ thể là ai thì vẫn không nhìn rõ. Nhưng dù không nhìn được, trên người Giang Thành Khải vẫn có một mùi thơm đặc trưng khiến hắn dễ dàng nhận ra y. Hạ Phi vẫn còn đang ngái ngủ theo bản năng ôm lấy cổ Giang Thành Khải, kéo người xuống hôn.



Giang Thành Khải đột nhiên đè lên, điên cuồng hôn lại.



Hạ Phi bị hôn đến cả mặt đầy nước, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo một ít, ba chân bốn cẳng muốn đạp Giang thiếu tướng ra.



Mẹ ơi, đây là cái tình tiết gì! Tối hôm qua không phải vừa mới trình diễn tiết mục cấm trẻ em cả đêm à! Phía sau hắn vẫn còn đang sưng đây này!



Nhưng tiếng lòng bi thiết của Hạ Phi Giang Thành Khải không nghe được, hai ba phát đã lột sạch quần áo, đem hai chân hắn gác lên vai, tiếp tục chăm chỉ cày cấy. Địa phương hôm qua bị dùng quá đà vẫn còn rất mềm, chuẩn bị một lúc đã có thể dễ dàng tiến nhập.



“A…”



Lúc bị đẩy vào Hạ Phi khẽ kêu một tiếng, dúi đầu vào gối.



Mẹ nhà anh Giang thiếu tướng! Đồ khốn nạn! Cầm thú! Không phải là người!



Hắn cảm thấy với cái trình độ đói khát này của y, chẳng mấy chốc sẽ lại sinh tiếp một Tiểu Giang Hách nữa mất, lần trước cũng mới một lần đã dính còn gì!



Miệt mài chán chê cuối cùng cũng xong.



Hạ Phi thở hồng hộc nằm trên giường, từ eo trở xuống đã hoàn toàn mất cảm giác.



Giang Thành Khải xong việc rồi lại còn rất biến thái đem ngón tay nhét vào trong chỗ đó, giống như muốn chặn không cho chất lỏng bên trong chảy ra.



Hạ Phi muốn kéo tay y ra, nhưng vừa nhấc tay lên đã mệt đến thở không ra hơi, hắn chỉ có thể bi phẫn trừng mắt nhìn Giang thiếu tướng, khẽ quát: “Rút tay ra!” Ngay đến giọng nói cũng khàn khàn.



Giang Thành Khải ác ý cong ngón tay một chút, sau khi nghe Hạ Phi nhịn không được rên rỉ ra tiếng mới hài lòng thu tay lại.



Hai mắt Hạ Phi đỏ bừng, tức giận nhìn chằm chằm đối phương.



Ánh mắt này lực uy hiếp chẳng có bao nhiêu, đặt vào hoàn cảnh hiện tại trông lại càng như đang quyến rũ người khác.



Hắn tức giận nói: “Anh định sinh tiếp đứa nữa đấy à?”



“Đâu có.” Giang Thành Khải lắc đâu, “Mới vừa sinh một đứa, cứ nghỉ ngơi mấy năm nữa rồi lại sinh tiếp.”



“… Thế mà anh còn không biết tiết chế lại! Chẳng may lại mang thai tiếp thì làm sao?”



Giang Thành Khải buồn cười: “Mặc dù khả năng sinh sản của partner tốt, nhưng cũng có phải máy đẻ đâu, cũng phải cách vài năm mới thụ thai tiếp được.”



Hạ Phi khó hiểu: “Tại sao?”



“Cơ thể sinh ra chính là như vậy. Giống như worker cả đời chỉ có thể sinh từ một đến hai đứa hay như captain không thể mang thai ấy. Sau khi worker sinh một đứa sức khỏe sẽ suy giảm, không thụ thai được nữa, còn captain thì trong cơ thể vốn không có chất tạo thai.”



“Nói thế chẳng lẽ trong người partner có rất nhiều cái chất đấy?”



“Ừ. Nhưng sau khi sinh xong đứa đầu tiên cũng sẽ bị tiêu hao, cần vài năm mới khôi phục lại được, mà càng về sau theo số lần sinh càng nhiều chất tạo thai cũng sẽ không tái tạo lại nữa, cuối cùng cũng không thể tiếp tục thụ thai.”



“… Vậy sao.”



Lại được phổ cập tri thức mới…



Quả nhiên cấu tạo của người ngoài hành tinh và nhân loại hoàn toàn khác nhau, mặc dù cùng mang hình người, nhưng có lẽ chắc chỉ có mỗi cái hình người này là giống nhau thôi.



“Mệt không? Bế em đi tắm nhé?” Giang Thành Khải dò hỏi.



“Hỏi thừa.” Hạ Phi lườm y một cái.



Dùng chăn đem người bọc lại ôm vào phòng tắm, Giang Thành Khải vừa xả nước vào bồn vừa nói: “Hôm nay tôi thu được một tin tức lớn, muốn nghe không?”



Hạ Phi dựa vào vách tường, gật gật đầu.



“Tôi phát hiện James và Natalie quen biết nhau.”



Hai mắt Hạ Phi trợn ngược: “Bọn họ biết nhau từ lúc nào?”



Một ông chú già nhăn nheo và một em gái mềm mại ngọt ngào, theo lý thuyết hẳn là không có cơ hội nào để tiếp xúc với nhau.



“Vào khoảng 20 năm trước, Trung tâm trị liệu của Khu 9 và WEA II có tiến hành gặp mặt, WEA II có khả năng chính là tổ chức tiến hành thí nghiệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”



“Chính là cái tổ chức biến thái nghiên cứu hormones hỗ trợ mang thai ấy hả?” Mắt hắn càng trợn to hơn.



Giang Thành Khải gật đầu.



Trong lòng Hạ Phi có một dự cảm không lành.



Tổ chức kia bí mật ẩn mình cũng lâu rồi, sao bây giờ tự dưng lại xuất hiện trong tình tiết liên quan đến vụ án?