Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 75 : James

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạ Phi nghe y nói xong, không nhịn được cầm lấy tay Giang Thành Khải.



Trong lòng bàn tay có một vết cắt sâu đến tận xương, máu thịt lẫn lộn, trông cực kỳ dọa người.



Hắn vừa nhìn đã nhíu mày, yên lặng nhặt cục bông trên bụng Giang Thành Điềm bỏ vào tay y.



Giang Thành Khải hơi rụt tay lại: “Vết thương của anh không nghiêm trọng, em cứ để nó trị liệu cho Điềm Điềm trước đi.”



Hạ Phi nhìn về phía Giang Thành Điềm, thấy sắc mặt cậu ta so với ban nãy tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng tương đối ổn định, cực kỳ vô nhân đạo nói: “Điềm Điềm hiện tại không chết được, chính anh cũng nói vết thương của anh không nghiêm trọng còn gì, chữa một lúc là hết thôi.”



Hắn nói xong, cục bông liền bắn một vệt sáng xanh về phía tay phải của Giang thiếu tướng, vết thương trong lòng bàn tay dùng tốc độ mắt thường thấy được chậm rãi khép lại.



Trước sau không đến mười giây, cực kỳ cấp tốc!



Cục bông kiêu ngạo ưỡn ngực, sau đó lại ủ rũ cuộn thành một nắm.



Mệt mỏi quá, phải chữa cho tận hai người, đói bụng!



“Chíp ——” Nó suy yếu kêu một tiếng.



Hạ Phi hiểu ý, lập tức dùng tinh thần lực điều dưỡng cho cục bông. Cục bông hạnh phúc đến lông tơ đều run lên, cực kỳ thoải mái.



Sử dụng tinh thần lực cả ngày Hạ Phi cũng bắt đầu thấy mệt, trên trán thấm ra không ít mồ hôi. Giang Thành Khải đau lòng lau mồ hôi giúp hắn, kết quả lau đến cả mặt hắn đều dính đầy máu.



Hạ Phi nhìn vẻ mặt lúng túng của y, chậm rãi thở ra một hơi.



May mà máu của Đằng Thụ tộc màu xanh, chứ nếu như là màu đỏ đảm bảo hắn ngất lâu rồi. Đến lúc đó Giang Thành Khải vừa phải xách em trai vừa phải xách vợ về nhà, người không biết còn tưởng vợ với em trai đi gian díu với nhau bị Giang thiếu tướng bắt được đánh cả hai thành tàn phế rồi xách về… Phỉ phui! Lại nghĩ bậy rồi!



“Chíp!”



Cục bông đột nhiên nhảy loạn trên tay Giang Thành Khải, hai cánh ngắn ngủn điên cuồng vẫy vẫy về phía Giang Thành Điềm.



Hạ Phi nhìn sang, thấy một tầng ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt tỏa ra trên người Giang Thành Điềm, từng tia sáng thoát ra khỏi người cậu ta, cuối cùng tạo thành một mảng sáng mỏng manh. Mảng sáng kia chậm rãi nâng lên khỏi người Giang Thành Điềm, từng chút từng chút bay lên giữa không trung, biến thành một chùm sáng rực rỡ.



“Đây chính là nguyên hình của Lilian.” Giang Thành Khải đột nhiên nói.



“… Cái gì cơ?”



“Lilian là Ngâm Âm thú, anh sớm nên nghĩ đến chuyện này mới phải.” Y có chút ảo não, “Ngâm Âm thú lúc sinh ra bản thể là một chùm sáng, lớn lên một chút mới có vẻ ngoài trông gần giống như chim.”



Hạ Phi dùng ánh mắt hỏi lại: Thế thì liên quan gì đến chuyện nhập vào người Giang Thành Điềm?



Giang Thành Khải tiếp tục nói: “Đặc điểm lớn nhất của Ngâm Âm thú chính là mười hai cánh ánh sáng. Mười hai cánh ánh sáng này từ lúc sinh ra đã có, càng lớn năng lực càng mạnh, mười hai loại sức mạnh tương ứng với mười hai cánh ánh sáng cũng bắt đầu được kích hoạt. Trong đó có ba loại là sức mạnh bản năng. Thứ nhất, chính là căn nguyên khởi đầu, ánh sáng, đại biểu cho sinh mệnh. Thứ hai, Ngâm Âm thú không thể tự chuyển đổi về hình dáng giống như chúng ta, mà phải dùng gen của người khác để chế tạo ra cơ thể người, sau đó nhập vào, thao túng cơ thể đó như một con rối. Thứ ba là cái ban nãy chúng ta vừa được chứng kiến, bay lượn.”



“Tức là cái chùm sáng kia là Lilian?” Hạ Phi chỉ ánh sáng lấp lánh giữa không trung, “Hơn nữa cậu ta nhập vào người Giang Thành Điềm?”



“Nếu anh không nhầm thì đúng là vậy, lúc trước em cảm nhận được sóng tinh thần của Lilian dao động rất mạnh đúng không? Anh nghĩ nguyên nhân là do lúc đó cậu ta bắt đầu nhập vào Điềm Điềm. Nhưng có một vấn đề, bình thường khi Ngâm Âm thú đổi thân thể đều chọn các cơ thể không còn sự sống.”



Hạ Phi theo bản năng quay đầu nhìn về hướng Giang Thành Điềm.



Mặc dù Điềm Điềm nằm trên đất không động đậy, dấu hiệu sinh mệnh vô cùng yếu ớt, nhưng lồng ngực của cậu ta vẫn đang nhẹ nhàng phập phồng, rõ ràng vẫn có sự sống.



Vậy tại sao Lilian lại nhập vào?



Hạ Phi hơi nhíu mày.



Lần trước để dùng tinh thần lực dẫn hắn đến trường, người bị tấn công là Điềm Điềm, lần này để công kích hắn và Giang Thành Khải, người bị mất tích cũng lại là Điềm Điềm. Đây chỉ là trùng hợp hay là còn có âm mưu gì phía sau?



Mỗi lần đều là Giang Thành Điềm, hơn nữa lần nào cũng bị thương nặng nhất, Hạ Phi không nhịn được thay cậu ta mặc niệm cho cái vận số thối nát này.



Chùm sáng trên không trung bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhúc nhích, từ từ duỗi ra hai phiến cánh, sau đó đến hai chân và đầu, cuối cùng là một cái đuôi lớn vô cùng dài, nhìn qua giống hệt như một con Phượng Hoàng đang phát sáng.



Lilian ở trong hình dáng nguyên thủy của Ngâm Âm thú khẽ ngâm một tiếng, quay đầu bay về hướng khác.



Hạ Phi vội hỏi: “Đuổi theo không?”



Giang Thành Khải không chút nghĩ ngợi gật đầu.



Lilian bay không xa lắm thì dừng lại, đốm sáng nhỏ trên không trung từ từ hạ xuốn mặt đất.




Lilian nhìn từng khoang nuôi dưỡng bị người ta mang ra khỏi hầm, trên gương mặt lộ rõ sự kinh hoảng, vội vàng xông đến muốn ngăn cản, lại bị Giang Thành Khải kéo lại.



“Các người không thể, không thể mang đi, đây là của ba…”



“Lilian, ở đây không có ba của cậu.” Giang Thành Khải hỏi thẳng vào vấn đề y quan tâm nhất hiện tại, “Cậu có thể nói cho tôi biết ba cậu trốn ở đâu không? Ông ta có còn ở đây không?”



Lilian hoảng loạn nhìn y, gật đầu.



“Vậy ba cậu đâu?”



“Ở đây, trong này.”



“Trong này không có ba cậu.” Giang Thành Khải vô cùng kiên trì, “Ở đây ngoài tôi với cậu cũng chỉ có thuộc hạ của tôi, chẳng lẽ ba cậu là một trong những người nằm trong khoang nuôi dưỡng?” Y chỉ tay vào các cơ thể nhân bản đặt trong khoang.



Lilian lắc đầu, vẫn kiên quyết khẳng định: “Ba tôi ở đây.”



Giang Thành Khải nhìn quanh phòng, ngoại trừ thuộc hạ của y, cũng chỉ có khoang nuôi dưỡng và  bồn hoa kia.



Lẽ nào kẻ đó trà trộn vào quân bộ? Giang Thành Khải lắc đầu, những người này đều là thuộc hạ lâu năm của y, trừ khi kẻ kia biết ngụy trang hoặc đoạt xá, nếu không không có khả năng trà trộn vào.



Tầm mắt y di chuyển qua phía bồn hoa, đột nhiên dừng khựng lại.



Cái bồn hoa này, có phải là trông hơi kỳ quái không?



Y giơ tay ra hiệu cho vài người đang đứng gần bồn hoa lùi xa ra, rút súng bắn một phát về phía đó.



Ngay lúc y bóp cò, một cái bóng trong suốt khẽ dao động rời khỏi bồn hoa, lăn sang một bên, lộ ra nguyên hình là một người mặc áo choàng đen.



Lilian vui mừng kêu thành tiếng: “Ba ơi!”



Người áo đen quỳ một chân trên đất, mũ trùm đầu vì động tác lăn ra mà trượt xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy nếp nhăn.



Súng trên tay Giang Thành Khải bốc lên một làn khói nhàn nhạt, bồn hoa đã đứt làm hai nửa đổ ập xuống bên cạnh người áo đen tản ra mùi khét lẹt, làm cho biểu tình âm trầm trên mặt người nọ càng thêm dữ tợn.



Người nọ tàn bạo trừng mắt nhìn Lilian, dường như vô cùng tức giận vì kể hoạch của mình bị cậu ta phá hoại.



Giang Thành Khải đem nòng súng chĩa vào đầu người nọ, “Không ngờ lại là ông, James.”



James cười khan hai tiếng, đứng lên khỏi mặt đất, không thèm nhìn Giang Thành Khải mà quay sang nói với Lilian: “Không nghĩ đến, cuối cùng người phản bội tao, lại là mày.”



Lilian sợ hãi lùi lại mấy bước, luống cuống lắc đầu.



Mình không phản bội ba, sao mình lại có thể phản bội ba được!



Giang Thành Khải tiến lên một bước, đem Lilian chắn phía sau, “Cậu ta không phản bội ông. Muốn trách thì phải tự trách bản thân ông, dụ dỗ bắt cóc trẻ em, bồi dưỡng thành công cụ giết người phục vụ cho mục đích của chính mình. Ông không dạy dỗ những đứa trẻ mình bắt cách làm người, bọn họ phân biệt được cái gì là đúng cái gì là sai, đương nhiên cũng không cảm thấy chuyện dẫn bọn tôi đến bắt ông là đang phản bội ông.”



James kéo khóe miệng, cười lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ bắt được tôi là mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Cậu quá ngây thơ rồi.”



Giang Thành Khải cau mày: “Ý ông là gì?”



“Bạn đời của cậu, tên là Hạ Phi phải không, cậu ta cũng đến đây đúng không?”



Giang Thành Khải ngoài mặt vẫn không có thái độ gì, nhưng trong lòng đã căng thẳng đến sắp phát điên.



Nụ cười trên khóe miệng James càng sâu, “Người gần gũi nhất, cũng chính là người dễ dàng phản bội nhất.”



Giang Thành Khải lạnh lùng quát: “Đừng có nói nhảm.”



Làm sao có chuyện Hạ Phi phản bội y?



Tuy rằng không tin James, nhưng Giang Thành Khải vẫn quyết định quay về chiến hạm xem thế nào. Ông ta nói thế chắc chắn là đã có chuẩn bị, chẳng may Hạ Phi gặp chuyện gì thì y có hối hận cũng không kịp.



James nhìn Giang Thành Khải quay người, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, dùng sức nhấn nút điều khiển trong tay.



Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, toàn bộ khoang nuôi dưỡng chứa cơ thể nhân bản đều vỡ tung, người nhân bản bên trong cũng từ từ mở mắt, thân thể trắng bệch nhúc nhích lao ra ngoài, chặn kín lối đi ra khỏi hầm.



James cười u ám, “Cứ từ từ mà hưởng thụ đi, Giang thiếu tướng.”