Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 79 : Tôi là ai

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạ Phi cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài.



Trong mơ có rất nhiều gương mặt xuất hiện, nhưng lại chẳng có gương mặt nào lưu lại trong đầu hắn.



Hắn cảm thấy trong bụng nóng rát, giống như có thứ gì đó muốn chui ra, vừa trướng lên rất khó chịu, lại vừa cho hắn cảm giác ấm áp, giống như đang nằm trong lòng mẹ.



Sau đó là ánh lửa đầy trời.



Hạ Phi hít vào một ngụm khí lạnh, giật mình tỉnh lại khỏi giấc mơ kia.



Trước mắt là một mảnh trắng xóa, không biết đây là đâu. Hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay chân đều bị trói chặt. Loại dây thừng trói tay chân hắn không biết làm bằng vật liệu gì, càng giãy dụa thì càng siết chặt, nhưng lại không gây ra thương tích trên da.



Trong ngực hắn dâng lên một cảm giác buồn bực phẫn nộ, muốn thoát khỏi trói buộc, muốn thoát khỏi nơi này.



Một tiếng “Kèn kẹt” vang lên, cửa phòng được mở ra.



Hạ Phi không ngóc đầu lên được, chỉ nghe thấy âm thanh như bánh xe kim loại ma sát với mặt đất, di chuyển đến gần phía mình.



Khi người kia đi đến bên giường, hắn nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện ra đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất có khí chất, là loại khiến người khác vừa gặp đã có thiện cảm.



Hạ Phi cảm thấy gương mặt người này nhìn rất quen, muốn mở miệng hỏi người kia là ai.



Nhưng hắn vừa mở miệng, yết hầu lại chỉ phát ra được vài tiếng “A a a” không rõ ràng.



Hắn không biết phải dùng thứ gì để biểu đạt suy nghĩ của bản thân, trợn mắt nhìn người đàn ông kia một lúc, đại não chuyển hai vòng, cuối cùng cũng tìm được một số từ ngữ đơn giản: “Anh… là… ai?”



“Ta là Hạ Kỳ.” Người đàn ông dừng lại một chút, “Là ba của con.”



Hạ Phi cũng không có vẻ kinh ngạc như Hạ Kỳ dự đoán, hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu, cứng ngắc nói: “B… ba…”



Hạ Kỳ nhíu mày: “Cổ họng con bị sao thế?”



Sao lại nói mãi không được một từ?



Hạ Phi trầm tư một lúc, lắc đầu. Cổ họng hắn không có vấn đề, thứ có vấn đề, là tư duy của hắn.



Những thứ trước mắt rõ ràng trông rất quen thuộc, nhưng Hạ Phi lại không biết phải gọi chúng là gì. Thứ mình đang nằm lên, thứ mình đang đắp trên người… gọi là gì? Hình như là… giường, và… chăn?



Mình là ai? Mình tên là gì? Mình đến từ đâu, tại sao mình lại ở đây?



Những vấn đề tưởng chừng như rất đơn giản, ở trong đầu hắn lại loạn thành một đống.



Một gương mặt anh tuấn đột nhiên lóe lên trong đầu hắn rồi nhanh chóng biến mất. Hắn muốn giữ lại, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi gương mặt kia. Người đó là ai? Tại sao lại xuất hiện trong trí nhớ của hắn?



Hắn thống khổ nhíu mày.



“Hạ Phi…” Mặc dù không được ở cạnh đứa con này từ nhỏ, thậm chí còn từng có ý định muốn bỏ nó đi, nhưng Hạ Kỳ cũng không phải máu lạnh, nhìn con trai thống khổ như thế cũng cảm thấy đau lòng.



Hạ Phi…



Chân mày đang nhíu chặt của hắn hơi giãn ra.



Tên của hắn, là Hạ Phi.



Hạ Phi mở mắt ra, nhìn về phía Hạ Kỳ, quơ quơ tay chân, ra hiệu muốn Hạ Kỳ cởi trói cho mình.



Hạ Kỳ lắc đầu: “Không được, con có khuynh hướng bạo lực, ta không thể thả con ra.”



Hạ Phi không hiểu cái gì gọi là khuynh hướng bạo lực, càng dùng sức giãy dụa, y như một đứa trẻ bướng bỉnh nếu không đạt được cái mình muốn thì nhất quyết không chịu dừng.



“Hạ Phi, con sao thế?” Biểu hiện dị thường của hắn khiến Hạ Kỳ càng thêm lo lắng.



Hạ Phi không chú ý đến câu hỏi kia, giãy dụa càng mạnh hơn, giống như muốn phá nát cả thành giường.



Hạ Kỳ nhìn hắn như thế, không đành lòng móc trong túi ra một cái điều khiển, ấn xuống.
Người kia vồ hụt, râu mép giật giật, cười đến vô cùng dâm tà: “Tiểu mỹ nhân thân thủ không tồi, kỹ thuật trên giường thế nào?”



“Trên giường?” Hạ Phi không hiểu lắm. Hắn suy nghĩ một lúc, nghĩ có lẽ từ này để chỉ hai người đánh nhau trên giường. Bình thường hắn đạp một cước giường cũng sắp thủng, vì thế nghiêm túc đáp: “Sập giường.”



Năm người đàn ông nghe câu trả lời của hắn, đầu tiên đều ngẩn ra, sau đó cười phá lên như đang nghe chuyện khôi hài.



“Tiểu mỹ nhân, cậu đáng yêu thật đấy, có muốn các anh đây biểu diễn một chút cho cậu được mở mang tầm mắt xem cái gì mới đúng là sập giường không ha ha ha ha ha ha —— ”



Người kia vừa cười to vừa nói, mưa xuân đều phun thẳng về phía hắn. Hạ Phi nhíu mày. Mặc dù đây không phải quần áo của hắn, nhưng trước khi tìm được quần áo sạch thì vẫn phải mặc.



Người đàn ông đang cười phát hiện hắn đang cau mày nhìn mình, không cười nữa, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu mỹ nhân ánh mắt của cậu là thái độ gì đấy, xem thường anh đây à?”



Hạ Phi thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, miệng ông rất thối, nói chuyện còn bắn nước bọt, rất bẩn.”



“…”



Người đàn ông bên cạnh người kia chen vào: “Thực ra các anh đây cũng không thích lên giường lắm. Hay là chúng ta dã chiến luôn ở đây, để mọi người đi qua được chiêm ngưỡng, mỹ nhân thấy thế nào?”



Dứt lời cả bọn liền phá lên cười.



Chân mày Hạ Phi nhíu càng chặt, mấy người này có bệnh à, câu vừa rồi có gì buồn cười?



Hắn lắc đầu, muốn tránh khỏi bọn họ đi ra chỗ khác. Nhưng hắn đi sang phía bên nào những người kia cũng cố tình chặn đường. Hạ Phi mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bọn họ: “Chân tay có tật à? Không thể đứng gọn vào một bên sao? Đừng có chắn đường người khác!”



Một người vừa há miệng định nói, đã bị hắn quát một tiếng: “Không cho nói, nước bọt văng tứ tung.”



Người kia nghẹn họng há hốc mồm.



“Anh em, phí lời làm gì, thịt nó!” Người đàn ông lên tiếng đầu tiên ban nãy không nhịn được nữa, thịt tươi trước mắt nói nhiều làm gì, làm luôn mới là đàn ông!



Bốn người còn lại điên cuồng gật đầu.



Bọn họ quây Hạ Phi vào giữa, từ từ ép sát hắn vào tường.



“Này, các ông làm cái gì đấy? Chen đến đây làm quái gì! Đi ra!… Mẹ nó đừng có phun nước bọt lên người tôi! Biến!!!”







Lúc Chris khiêng Hạ Kỳ chạy đến đã là chuyện của ba phút sau.



Khi hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều kinh ngạc đến suýt rớt quai hàm.



Tổ hợp phía trước trông y như bông hoa loa kèn: Hạ Phi cởi trần đứng ở giữa, cơ mặt co giật đem cái áo sơ mi cướp được của Chris quăng ra xa, xung quanh hắn là năm người đàn ông vai u thịt bắp râu ria xồm xoàm đang nằm rạp ra đất y như cánh hoa xòe ra bốn phía, ôm ngực kêu la oai oái.



Sau khi quăng áo đi, Hạ Phi còn lầm bầm: “Con mẹ nó, cái mùi nước bọt thối này đúng là phát tởm, bên trong cũng có mùi thế này…”



Chris: “…QAQ” Áo sơ mi của tôi…



Hạ Kỳ gọi một tiếng: “… Hạ Phi?”



Hạ Phi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Kỳ, dùng giọng điệu cực kỳ tiêu chuẩn nói: “Báo cáo, con muốn về tắm lần nữa, nước bọt của mấy người này kinh quá!”



Sau đó hắn vòng qua hai người, đi thẳng về phía phòng bệnh, chuẩn bị đi tắm lần nữa thật.



Năm cánh hoa quỳ rạp trên đất: “…”



Mỹ nhân miệng có cần độc thế không!



Chris nhìn bóng lưng Hạ Phi đi xa, quay đầu lại nhìn năm người kia, mỉm cười ngọt ngào: “Mấy người vừa làm gì với áo sơ mi của tôi? Hả?”



“…”



Đại đội trưởng tha mạng QAQ!