Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 87 : Anh ở phòng tôi

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hô hấp ấm áp của đối phương phả vào mặt, yết hầu Giang Thành Khải giật giật, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gần trong gang tấc, đè ép ý định muốn hôn người kia xuống.



Y khẳng định, nếu bản thân còn dám đến gần, Hạ Phi nhất định sẽ trực tiếp dùng đầu đập nát mặt y.



Giang Thành Khải lùi lại hai bước, bảo trì khoảng cách nửa mét an toàn.



Hạ Phi thoả mãn gật đầu: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”



Giang Thành Khải hỏi: “Đi đâu?”



“Đại sứ quán chứ đâu,” Hạ Phi nheo mắt lại, “Anh lại định lừa tôi?”



Giang Thành Khải vội vàng lắc đầu: “Không có, nhưng bây giờ đã muộn thế này rồi, Đại sứ quán chắc đã đóng cửa rồi, không vào được.”



Hạ Phi nghi ngờ nhìn y: “Đại sứ quán mà cũng đóng cửa?” Không phải mở cửa 24/24 à?



Giang Thành Khải quả quyết gật đầu: “Đúng thế, cũng không nên đi gọi cảnh vệ mở cửa, người ta làm việc vất vả cả ngày rồi.”



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta lại đến, bây giờ…”



“Bây giờ chúng ta bàn về vấn đề chỗ ngủ của anh đi.” Giang Thành Khải ngắt lời hắn.



“Hả?”



“Muộn thế này rồi, anh không vào Đại sứ quán được, ngủ ở đâu?”



“Khách sạn ở ngoài rất nhiều, anh có thể…”



“Anh không mang tiền,” Giang Thành Khải tiếp tục ngắt lời Hạ Phi, “Nếu không em tìm một chỗ giúp anh đi?”



Hạ Phi nhíu mày: “Thực ra tôi cũng mới đến đây có mấy hôm thôi, chỉ ở trong vương cung, cũng không biết chỗ nào bên ngoài…”



Giang Thành Khải vung tay: “Anh ngủ trong vương cung cũng được.”



Hạ Phi kinh ngạc nhìn y: “Anh muốn bị phụ vương tôi đập chết đấy à?”



Mặc dù Shute đại đế đồng ý thả người, nhưng bản mặt của cha hắn ban nãy giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ lập tức xông sang bóp chết Giang Thành Khải, bây giờ mà dẫn y quay lại đảm bảo sẽ bị làm thịt tại chỗ!



Cmn gan anh cũng to thật đấy Giang thiếu tướng…



Giang Thành Khải thở dài: “Em không chịu dẫn anh đi tìm khách sạn, cũng không cho anh vào vương cung, chẳng lẽ em định để anh ngủ ở đầu đường xó chợ? Em nhẫn tâm sao?”



Hạ Phi mặt không cảm xúc gật đầu: “Nhẫn tâm.”



Giang Thành Khải: “…”



Hạ Phi cười cười vỗ vai y: “Tôi đùa thôi, anh đừng khóc.”



Giang Thành Khải: “…” Ai khóc.



Hạ Phi nói: “Nếu không anh ở phòng tôi đi.”




Cảm giác tức giận vì bị lừa dối tràn ngập trong trí óc, hắn không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ muốn đánh người.



Đúng lúc này trong phòng để đồ bên cạnh đột nhiên có tiếng động.



Lửa giận trong lòng Hạ Phi nguôi đi không ít, chậm rãi đi sang bên đó.



Cửa phòng để quần áo khép hờ, có thể nhìn thấy bóng người cao lớn bên trong đang đi lại.



Hắn cau mày, đẩy cửa ra.



Giang Thành Khải đứng bên trong, trên người đã có thêm một cái quần lót nhỏ bó sát, trong tay còn cầm mấy thứ quần áo. Quần lót có vẻ bị chật, bó sát vào cơ thể.



Hạ Phi yên lặng nhìn một đống lồi lên phía trước, da mặt co rút: “Hình như đây là quần lót của tôi mà…”



“Đúng rồi,” Giang Thành Khải kéo kéo mép quần, “Anh định mượn một cái mặc tạm, nhưng mà không ngờ lại nhỏ thế.”



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi gằn giọng: “Ý anh là tôi nhỏ?!”



“Không phải thế…” Giang Thành Khải liên tục xua tay, “Ý anh là vòng mông của em nhỏ hơn anh, cho nên hơi chật… Không đúng, là rất chật! Em không tìm được quần áo khác cho anh sao?”



“Thế mà anh còn dám mặc vào!”



Giang Thành Khải dở khóc dở cười.



Hạ Phi trực tiếp thò tay giật quần lót trên người y xuống.



“Này này này…” Giang Thành Khải vội vàng túm lấy tay hắn, “Em đừng kéo lung tung nữa, sẽ có chuyện đấy!”



Hạ Phi không quan tâm, tiếp tục kéo quần.



Y mặc quần lót của Hạ Phi đã bị chật, bây giờ hắn lại còn cọ tới cọ lui như thế, Giang Thành Khải cấm dục mười hai năm bắt đầu không bình tĩnh nổi.



Hạ Phi vừa lột được quần lót xuống, một thứ cứng ngắc nóng rực đã đập vào mu bàn tay hắn.



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Khải đỡ trán: “Đã nói em đừng kéo nữa mà …”



Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Hạ Phi nhìn cái thứ đấy của người khác, lại còn to như thế! Hai mắt hắn trợn trắng, của mình chắc không bằng nổi hai phần ba của thứ kia mất…



Bị vợ nhìn chằm chằm vào chỗ nhạy cảm, Giang Thành Khải càng động tình, chỗ kia lại càng cứng hơn.



Hạ Phi khiếp sợ nhìn nó cứng ngắc dựng lên, lại chọc vào mu bàn tay mình.



Hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt tràn ngập tình dục của Giang Thành Khải, vội vàng lùi về sau hai bước.



Giang Thành Khải khẽ mỉm cười, âm thanh có chút khàn khàn: “Phi Phi, em có muốn thử một lần không, có lẽ sau khi làm xong lại nhớ ra được mọi chuyện trước đây cũng nên.”



Hầu kết Hạ Phi giật giật, lập tức xoay người, chạy.