Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 90 : Đại đế tức giận

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Ánh mắt Hạ Phi nhìn về phía Giang Thành Điềm đột nhiên trở nên vô cùng ghét bỏ.



Hắn nhận ra đây là người ban nãy gọi điện với Giang Thành Khải. Lúc đó không chú ý lắm, nghe giọng còn tưởng là một tên nhóc, không ngờ gặp mặt lại còn lớn hơn cả mình.



Chị dâu là để cho cậu gọi bừa à!



Tôi rõ ràng độc thân mười hai năm nay!



Khóe miệng Giang Thành Điềm giật một cái, hơn mười năm không gặp, trông dáng vẻ chị dâu càng ngày càng thiếu đòn.



Nhưng mà tại sao cậu ta không đeo kính? Chẳng lẽ tinh hệ Jale nghiên cứu phát minh kính áp tròng cho người mù?!



Cái bản mặt tai họa kia quả nhiên vẫn khiến người khác không dám nhìn thẳng mà…



Giang Thành Khải thấy em trai mình cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Phi, hắng giọng ho khan một tiếng, kéo tầm mắt của Giang Thành Điềm về phía mình.



Giang Thành Điềm chất vấn: “Hạ Phi đang ở chỗ anh, sao ban nãy anh không nói?”



Giang Thành Khải thở dài: “Anh chưa định nói cho em biết.”



Giang Thành Điềm khó hiểu: “Tại sao?”



Giang Thành Khải nhìn về Hạ Phi, im lặng không nói.



Hạ Phi đột nhiên hỏi: “Này nhóc con, cậu là em trai Giang Thành Khải à? Tên là Giang cái gì?”



“… Tôi không phải nhóc con.” Giang Thành Điềm đột nhiên phát hiện ra chỗ không đúng, cau mày, “Cậu không biết tôi là ai?”



Hạ Phi khoanh tay trước ngực, hất hất cằm: “Sao tôi phải biết cậu là ai? Cậu có nổi tiếng không?”



Giang Thành Điềm: “…”



Vẻ mặt Giang Thành Điềm xoắn xuýt nhìn anh trai mình: “Cậu ta thật sự là Hạ Phi à?”



Giang Thành Khải gật đầu.



Giang Thành Điềm: “Không phải bị người khác nhập vào à?”



Giang Thành Khải lắc đầu.



Giang Thành Điềm phát điên: “Vậy sao cậu ta lại không nhận ra em? Hai người đang đùa em đấy à?”



Giang Thành Khải thở dài: “Vì cậu ấy đúng là không nhận ra em.”



Mặt Giang Thành Điềm dại ra: “…???”
Giang Thành Khải chỉnh lại: “Không phải làm người làm nấu cơm, mà là sống cùng mọi người nên mới nấu cơm.”



Lông mày Shute giật một cái, giọng điệu đột nhiên trở nên nguy hiểm: “Tiểu Phi là Thái tử của tinh hệ Jale, cậu nói nó từng sống trong Giang gia ở Liên bang?”



“Nói theo nghĩa nào đó thì đúng là như vậy.” Giang Thành Khải bình tĩnh đáp, “Nhưng lúc đó chúng tôi không biết Phi Phi là con trai ngài, khi đó em ấy là bạn đời hợp pháp của tôi ở Daours.”



“Cậu nói cái gì?!” Shute đập bàn.



Hạ Phi tốt bụng giảng giải: “Anh ta nói anh ta kết hôn với con rồi, năng lực phân tích của cha kém thật đấy.”



“…” Shute đại đế thở không ra hơi, tức đến phát nghẹn, “Không phải con với ba con làm cướp sao? Sao lại chạy đến tinh cầu Daours làm gì?!”



“Mười hai năm trước con mới bắt đầu làm cướp mà.” Hạ Phi thờ ơ nói, “Chuyện trước đó thì con quên rồi, chắc gặp phải chuyện gì đấy nên mất trí nhớ luôn.”



Shute: “…”



Lần đầu tiên thấy có người nói mình mất trí nhớ mà nói đến thản nhiên như thế, giống như thứ bị mất không phải trí nhớ mà chỉ là một đôi giày!



Shute đại đế tức giận thở hồng hộc, đột nhiên tỉnh táo lại, quay sang chất vấn Hạ Kỳ: “Tại sao con của chúng ta lại lớn lên ở Daours? Không phải em vẫn luôn mang theo nó bên cạnh sao?!”



Hạ Kỳ nhìn Shute đại đế như nhìn một tên ngớ ngẩn: “Tôi là người ở tinh hệ Daours, con tôi lớn lên ở đó thì có gì lạ? Anh nghĩ với cái chân tàn phế này tôi có thể mang theo một đứa bé sống mấy trăm năm à, chỉ riêng hai cái chân tàn tật này đã đủ lắm rồi.”



Shute dịu giọng: “Vậy Hạ Phi ở đâu?”



Hạ Kỳ nói: “Tôi gửi nuôi nó ở nhà người quen.”



Shute đại đế lại gào thét: “Là Hạ Kình Thiên hay Giang Trấn?!”



Hạ Kỳ cười lạnh: “Chuyện đó quan trọng sao?”



Shute yên lặng.



Hạ Kỳ tiếp tục nói: “Chuyện quan trọng là con trai tôi đã bình an lớn lên, được gả cho con trai cả của Thượng tướng Liên bang, bây giờ trở thành Thái tử Đế quốc, có vấn đề gì à?”



Trong lòng Shute đại đế điên cuồng bùng cháy, sao lại không có vấn đề!!!



Nhưng vì vấn đề mặt mũi, đại đế không thể tiếp tục gào thét nữa, chỉ có thể tức giận trừng mắt với Giang Thành Khải, sau đó cúi xuống nhấc Hạ Kỳ lên, bế người đi về phòng.



Giang Thành Khải: “…” Đúng là nằm không cũng trúng đạn.



Hạ Phi gọi với theo: “Này, cha! Người quên xe lăn của ba rồi!”



Đáp lại hắn là bóng lưng Shute đại đế nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.