Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 92 : Điềm Điềm tức giận

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Khoảng giữa buổi trưa, lúc Hạ Phi đang ăn cơm trưa ở đại sảnh cùng Giang Thành Khải, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vô cùng thảm thiết.



Ngay sau đó đã thấy Giang Thành Điềm quần áo xộc xệch chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng đến đại sảnh, suýt nữa va cả vào bàn.



Hạ Phi và Giang Thành Khải vội vàng đưa tay giữ bàn lại, kinh ngạc nhìn về phía Điềm Điềm.



“Làm sao thế?” Giang Thành Khải hỏi.



“Tối hôm qua đi đánh nhau với ai à?” Hạ Phi nhíu mày.



Giang Thành Điềm mím chặt môi, viền mắt đỏ bừng, giống như sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cố nhịn.



Giang Thành Khải nhạy bén phát hiện ra vài dấu hôn trong cổ áo sơ mi của em trai mình, mặt y đen kịt lại, trầm giọng nói: “Tối hôm qua ngủ ở đâu?”



Hạ Phi kinh ngạc nhìn Giang Thành Khải, lập tức hiểu được ý của y, quan điểm về Giang Thành Điềm cũng thay đổi hẳn. Ở vương cung mà em chồng cũng tìm được đối tượng 419, không biết là thị vệ hay thị nữ nào…



Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hôm qua không phải Chris đưa cậu về sao? Anh ta không đưa cậu về phòng à?”



Nghe đến cái tên này, hô hấp của Giang Thành Điềm đột nhiên trở nên dồn dập, tàn bạo trừng mắt nhìn Hạ Phi.



Hạ Phi ngớ người.



Giang Thành Khải dường như hiểu ra được chuyện gì, sắc mặt càng thêm âm trầm, vèo một cái đứng bật dậy khỏi ghế.



Đúng lúc này, một người nữa cũng chạy ra từ căn phòng ban nãy Điềm Điềm chạy ra, đuổi tới đây, vừa chạy vừa nói: “Cậu đi vội như thế làm gì, tôi có làm gì đâu, rõ ràng tối hôm qua cậu cũng…”



Tiếng nói đột nhiên im bặt.



Hạ Phi trợn mắt nhìn quần áo Chris cũng xộc xệch như Giang Thành Điềm, tầm mắt đảo loạn giữa hai người bọn họ.



Mặt Giang Thành Điềm đỏ bừng lên, không chịu được nữa, đi đến bên cạnh Giang Thành Khải: “Anh, dẫn em về phòng anh được không, em muốn rửa mặt.”



Giọng nói thậm chí còn run rẩy.



Giang thiếu tướng nhất thời đau lòng.
Chris là loại người gì hắn biết rõ, mặc dù có hơi phóng đãng bất kham, lại ham chơi, nhưng những chuyện như cưỡng bức người khác chắc chắn sẽ không làm, bạn tình trước kia cũng đều là đôi bên tự nguyện, vậy nên hắn vẫn tin tưởng Chris.



Nhưng cũng không thể để mặc Giang Thành Điềm như thế. Chuyện này nói chung lại lỗi lớn nhất vẫn là ở Chris. Hay là để em chồng đánh tên đầu sỏ gây chuyện một trận cho hả giận? Hay là trực tiếp…



“Tôi thấy hay anh cứ để cậu ta đè lại một lần đi, chuyện này cũng dễ giải quyết.”



Chris cứng đờ: “…”



Hạ Phi khoanh tay trước ngực: “Nếu không anh tìm cho tôi một biện pháp giải quyết tốt hơn xem nào. Đừng để đến lúc Giang thiếu tướng muốn đánh chết anh để báo thù cho em trai thì tôi cũng không ngăn nổi đâu.”



“Nếu không…” Chris ấp úng nửa ngày mới nói được, “Tôi chịu trách nhiệm?”



Hạ Phi nhíu mày.



Chris chần chừ nói: “Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy đến đây, cậu nói tôi và cậu ấy kết hôn luôn có được không?”



Hạ Phi cười lạnh: “Anh muốn chịu trách nhiệm, người ta còn chưa chắc đã đồng ý cho anh chịu trách nhiệm. Cậu ấy là captain, phải tìm một partner để kết hôn, hoặc chí ít thì cũng phải là worker. Bây giờ lại bị một tên sở khanh captain đựa rựa như anh đè, anh nghĩ cậu ấy sẽ chịu kết hôn với anh à?”



“Tôi sở khanh lúc nào!” Chris bất mãn, “Tôi vẫn luôn một lòng với người mình thích!”



“Ờ, một lòng được một tháng là hết.” Hạ Phi khinh bỉ.



“Vì bọn họ vốn là bạn tình mà… Lần này không giống thế.” Chris nói, “Vậy còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn tôi dùng mạng trả lại sao?”



“Mạng thì không cần, giao thứ phía dưới ra là được rồi.” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Giang Thành Khải lạnh giọng nói.



Hạ Phi hỏi: “Điềm Điềm đâu?”



“Ngủ rồi.” Ánh mắt Giang Thành Khải vẫn không rời khỏi người Chris, “Sao hả? Cậu muốn tự cắt, hay là để tôi giúp cậu cắt?”



Chris vội vã che JJ.



Mẹ nó, chồng của Phi Phi biến thái quá!