Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 99 : Sinh hoạt trên hoang tinh

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Nếu tạm thời không thể quay về, vậy cũng chỉ còn cách ở lại.



Biết được tên, Giang Thành Khải cũng đã nắm được đại khái thông tin về nơi bọn họ đang ở. Tinh cầu Cara là một tinh cầu bỏ hoang, thể tích chỉ bằng hai phần ba chủ tinh Daours, điều kiện tự nhiên vô cùng cằn cỗi, chỉ có vài chủng tộc nhỏ lẻ neo người sinh sống ở đây.



Nói đơn giản, bọn họ sắp phải trải qua những ngày tiếp theo trên một hoang tinh.



Tinh cầu Cara không có tài nguyên thiên nhiên, chỉ có thảo nguyên vô tận và đất hoang trải dài.



Cũng may thể chất của bọn họ đều từ A trở lên, có thể săn bắt thú hoang làm thức ăn, nếu như không thể săn, ngồi một chỗ nhìn thấy con mồi rồi đuổi theo, kiểu gì cũng không sợ chết đói.



Hạ Phi vô cùng biết ơn con đom đóm thỉnh thoảng lại phát sáng trong bụng mình. Nó không chỉ cứu tính mạng hắn, thậm chí còn thông qua quá trình tái tạo lại cơ thể, cải thiện thể chất yếu kém ban đầu của hắn. Mười một năm trước khi tỉnh dậy mất trí nhớ có lẽ cũng do cơ thể tái tạo lại không trọn vẹn, nhưng cuối cùng sau một trận chấn động thứ hai nó cũng đã giúp Hạ Phi lấy lại toàn bộ trí nhớ.



Hạ Phi có tra qua thông tin ở chỗ tinh thể Aisura, biết được Dolomie phải dựa vào dinh dưỡng của ký chủ để sống sót, hắn quyết định từ nay về sau phải ăn nhiều đồ ngon bổ một chút, nuôi con trùng nhỏ trong bụng.



Nhưng quyết định vĩ đại này còn chưa bắt đầu thực hiện đã chết yểu.



Bởi vì…



Chris chạy một vòng trở về, thở hồng hộc nói: “Trong phạm vi 2000m đến vật sống cũng không có chứ đừng nói là có thú mà săn.”



Một lát sau, Giang Thành Khải cũng quay lại, giơ lên một ổ sâu: “Anh tìm khắp nơi rồi, đây là thứ duy nhất biết động đậy.”



Hạ Phi triệt để câm nín. Không có nguyên liệu thì bảo hắn nấu cái gì bây giờ? Nấu đất ăn à?!



Chris an ủi: “Đừng quá thất vọng, Điềm Điềm vẫn chưa về mà.”



Giang Thành Khải thấy đối phương gọi tên em trai mình thân mật như thế, đang định nói vài câu, nhưng nghĩ đến lúc Giang Thành Điềm nghe được kiểu gì cũng sẽ ra tay đánh người, mình chỉ cần đứng cạnh xem là được rồi, cực kỳ vô trách nhiệm quyết định không mở miệng nữa.



Hạ Phi nhìn thảo nguyên trải dài đến tận chân trời: “Không tìm được động vật thì ăn thực vật vậy.”



Chris trừng mắt: “Quanh đây ngoài cỏ cũng chỉ có đất, làm sao mà ăn được?”



Hạ Phi hỏi ngược lại: “Sao lại không ăn được?”



Chris bĩu môi: “Tôi không phải dê.”



Khóe miệng Hạ Phi giật giật, trong lòng nghĩ lúc đã đói thì có mà vỏ cây cũng gặm chứ nói gì đến cỏ, quay đầu sang đã thấy Giang Thành Điềm từ xa chạy lại, vừa chạy vừa gào lên: “Chạy mau —— chạy mau lên —— “



Cả ba người đều ngơ ngác nhìn theo.



Khi Giang Thành Điềm càng ngày càng chạy đến gần chỗ bọn họ, Giang Thành Khải nheo mắt nhìn một chút, sau đó sắc mặt đại biến.



“Chết tiệt!” Giang Thành Khải khẽ mắng một câu, kéo tay Hạ Phi bỏ chạy.




Giang Thành Khải nhìn trời: “Chúng ta hình như… lạc mất hai người kia rồi.”



Hạ Phi đính chính: “Không phải hình như, mà đúng là lạc thật rồi.”



Giang Thành Khải thở dài: “Nghỉ tạm một đêm đã, sáng mai đi tìm bọn họ.”



Hạ Phi gật đầu.



Vốn đã chỉ có bốn người, bây giờ còn tách làm hai, tình hình càng ngày càng tồi tệ.



“Anh nói xem tại sao Điềm Điềm lại chọc phải đám trâu hoang kia? Cậu ta đi cướp đồ ăn của bọn nó à?”



——



“Sao đột nhiên đàn trâu hoang lại đuổi theo cậu?”



Chris vừa dùng cành khô cời đống lửa vừa hỏi.



Giang Thành Điềm ngạo kiều hừ một tiếng, không trả lời.



“Đừng nói là cậu định xông vào bầy đánh chết một con mang về nhé?”



Lần này Giang Thành Điềm không hừ nữa, chỉ chột dạ nhìn trời.



Chris: “…”



Đoán trúng thật?!



Cái mạch não này có cấu tạo giống người bình thường không thế hả, một mình lao vào đàn trâu gần 200 con?! Chưa bị húc bay đúng là phúc bảy đời!



Giang Thành Điềm cũng rất sầu não.



Mỗi chủng tộc đều có một năng lực đặc thù. Giống như Anh Phù tộc biết tàng hình, Đằng Thụ tộc có khả năng thúc đẩy thực vật phát triển và kiểm soát chúng. Khi đó Giang Thành Điềm đang điều khiển bụi cỏ cao quấn lấy một con trâu kéo về chỗ mình, ai ngờ đám trâu kia lại đột nhiên di chuyển.



Giang Thành Điềm không có kinh nghiệm, thấy đám trâu di chuyển thì vội đứng bật dậy khỏi bụi cỏ, bị chúng nó phát hiện ra, giống như phát rồ, điên loạn kéo cả đàn đuổi theo.



Đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh. Bản thân là học viên tốt nghiệp loại ưu của học viện, lại đang là Thiếu tá quân bộ, thế mà lại rơi vào thảm cảnh bị một đàn trâu điên dí cho chạy đến không biết trốn vào đâu, chuyện này mà nói ra thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.



Chris chống cằm nhìn vẻ mặt Giang Thành Điềm chuyển từ sầu não sang xoắn xuýt, cảm thấy người này càng ngày càng đáng yêu.



Nhìn một lúc không nhịn được đưa tay xoa đầu Giang Thành Điềm.