Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 103 : Cẩu Đầu Nhân Vua [2]

Ngày đăng: 06:04 08/08/20

Phát hiện phó bản cấp Địa Ngục sẽ rơi xuống nhiều trang bị tốt như vậy, mà ngay cả Bạch Khinh Tuyết cũng không khỏi giật mình.
Nếu như đả thông Nghĩa Địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục, không biết sẽ bạo ra bao nhiêu trang bị cực phẩm. Có những trang bị cực phẩm này, về sau tiến công chiếm đóng cái phó bản đoàn đội khã đã có thể dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Bạch Khinh Tuyết có hứng thú nhiều hơn với việc đánh thông Nghĩa Địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục, cũng không biết Thạch Phong có thể làm được hành động vĩ đại ấy hay không.
Thạch Phong sau khi phân phối hết trang bị, rất nhiều người đều trực tiếp đổi trang bị, nhất là Hắc Tử cực kỳ may mắn, hắn là một Chú thuật sư, trong số chín món trang bị cấp Huyền Thiết, thì có hai món thuộc bộ trang phục Vong Ngữ Giả của Chú thuật sư.
Bộ trang phục Vong Ngữ Giả là một trong những bộ trang phục đứng đầu của Chú thuật sư level 5, hiệu quả hai món có thể khiến đẳng cấp của Ám Ảnh Tiễn +1, cộng thêm Hắc Tử vốn đã có Ám Ảnh Tiễn bậc 4.
Thương tổn tạo ra từ Ám Ảnh Tiễn bậc 5 chính là tăng lên một mảng lớn.
Mà Thủ hộ kỵ sĩ Khả Nhạc R điểm, cướp được một cái lá chắn cấp Huyền Thiết, thay xong thì chỉnh thể phòng ngự đều đã vượt qua Thuẫn chiến sĩ Quỷ Trảm của Phệ Thân Chi Xà không ít.
Mặc dù rơi xuống không ít, bất quá Thạch Phong vẫn lắc đầu không thôi, bởi vì những vật này không có thứ gì có thể làm hắn nhìn trúng. “Anh không cần cái trang bị Thanh Đồng của Kiếm sĩ này sao?” Bạch Khinh Tuyết kinh ngạc hỏi.
Trang bị của Thạch Phong, nhìn thế nào vẫn là tập hợp những món Thanh Đồng rời rạc, theo lý thuyết mà nói thì thuộc tính trang bị sẽ kém rất nhiều so với trong phó bản, bất quá Thạch Phong lại dửng dưng không hứng thú. “Cái trang bị này không có thuộc tính tốt hơn của tôi, liền để cho Kiếm sĩ công hội mấy người đi.” Thạch Phong tỏ ra sao cũng được giao trang bị cho Bạch Khinh Tuyết, hắn đương nhiên sẽ không nói, hắn đã mặc một bộ trang phục Ngân Nguyệt, đây chính là bộ trang phục tốt nhất cho Kiếm sĩ dưới level 10.
Kiếm sĩ trong đội sau khi nghe được, liên tục nói cám ơn Thạch Phong.
Cho dù Thạch Phong lấy đi trang bị của Kiếm sĩ, người trong đội cũng sẽ không nói gì, ngược lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Nói như thế nào thì có thể đánh ra được nhiều trang bị như vậy, đều là nhờ công lao của Thạch Phong. Bất quá Thạch Phong biểu hiện rất công bình, càng làm cho thành viên Phệ Thân Chi Xà bội phục, nguyên một đám nhìn về phía Thạch Phong đều thêm mấy phần kính trọng.
Có thể đối mặt trang bị cực phẩm mà không động tâm, hoàn toàn chỉ huy công bình được một đội không thân thiết, trong giới trò chơi thực tế ảo tuyệt đối không nhiều lắm.
Thạch Phong xem tất cả mọi người khôi phục không sai biệt lắm, thế là lên tiếng trong kênh chat đoàn đội: “Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến cứ điểm kế tiếp, ai không có quyển trục gia tốc, đến chỗ tôi cầm.” Sau khi nghe xong thành viên Phệ Thân Chi Xà vô cùng khó xử, bọn họ tổng cộng chỉ chuẩn bị hai cái, kết quả thoáng chốc liền dùng hết.
Bất quá để bọn hắn tới trước mặt Thạch Phong cầm quyển trục, làm cho bọn hắn cảm thấy xấu hổ hết sức. Dù sao lúc trước từng mỉa mai Thạch Phong, hiện tại dày mặt đi lấy quyển trục gia tốc đắt tiền, quả thực như là tự tát mặt mình vậy, nhưng là già mồm nói không cần, một hồi nữa chết rồi chỉ sợ càng mất mặt hơn nữa. “Tôi có thể mua một ít quyển trục gia tốc từ anh sao? Trước đó tôi không để bọn hắn chuẩn bị quá nhiều quyển trục gia tốc, nếu dùng miễn phí của anh, Phệ Thân Chi Xà chúng tôi cũng áy náy.” Bạch Khinh Tuyết tự nhiên biết đội viên mình lúng túng, đành phải chủ động đứng ra nói. “Được.” Bạch Khinh Tuyết cũng đã nói lên chuyện này, Thạch Phong hiển nhiên sẽ không cự tuyệt, dù sao tiền của hắn cũng không phải gió lớn thổi tới.
Cũng may Thạch Phong đã sớm chuẩn bị, mua rất nhiều quyển trục gia tốc, có thể để thành viên Phệ Thân Chi Xà, mỗi người được đến ba tờ.
Bất quá các thành viên Phệ Thân Chi Xà khi giao dịch quyển trục cùng Thạch Phong, mỗi một người đều ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng hết sức xấu hổ, có vài người liền trực tiếp xin lỗi Thạch Phong, cái tiếng này làm cho Thạch Phong cũng bó tay. “Người xấu kia, bổn tiểu thư đại nhân đại lượng, xem biểu hiện của anh hiện giờ cũng không tệ lắm, nên tha thứ cho anh, đưa quyển trục cho tôi đi.” Triệu Nguyệt Như đi đến trước người Thạch Phong, ngẩng đầu nhìn lên, hai tay ôm ngực, trên chiếc váy đỏ rực lửa lộ ra một đường rãnh sâu hoắm, trên mặt hai má đỏ ửng lộ vẻ xấu hổ, nhỏ giọng mà nói.
Thạch Phong tự nhiên hiểu rõ, ở kiếp trước Phi Viêm Ma Nữ – Triệu Nguyệt Như là người kiêu ngạo vô cùng có thể làm đến bước này, tuyệt đối là không dễ, nếu để cho người chơi khác chứng kiến, phỏng chừng đều kinh ngạc rớt hàm, không riêng gì Triệu Nguyệt Như biểu hiện ra dáng vẻ mềm mại, mà nhiều là khiếp sợ vì Triệu Nguyệt Như nói xin lỗi.
Ngay cả Hiểu Nguyệt đều nhéo nhéo hai má phúng phính của mình, cho là mình nhìn lầm rồi.
Thạch Phong chỉ là cười cười, đưa quyển trục giao dịch cho Triệu Nguyệt Như, chỉ là trong lòng của hắn cảm thấy kỳ lạ, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Hắn không nghĩ tới Triệu Nguyệt Như còn có một mặt như thế, nếu như là người con trai khác chứng kiến, biết đâu xương cốt đều mềm nhũn rồi!
Thạch Phong cũng thật không ngờ, một cái cử chỉ vô tâm, lại có thể thấy một màn như vậy, nhưng đáng tiếc lúc trước hắn không có quay video lại nha… Bên kia, vào lúc mấy người Thạch Phong tiến công chiếm đóng Nghĩa Địa Ám Nguyệt, công hội khác còn đang thăm dò mê cung, đều bị giết một lần lại một lần, diệt một lần lại một lần, làm cho không ít công hội đều buông tha cho việc tiến công chiếm đóng Nghĩa Địa Ám Nguyệt, nếu giờ đi chịu chết, tổn thất kinh nghiệm chỉ sợ cũng không tìm lại được.
Bất quá vẫn là có rất nhiều công hội lớn có thực lực kiên cường đang không ngừng thăm dò, từng chút tiến công chiếm đóng.
Vào thời điểm khoảng sau ba giờ Nghĩa Địa Ám Nguyệt mở ra, vẫn không có bất kỳ một công hội nào qua cửa. Sau lúc điên cuồng tiến công chiếm đóng, cũng làm cho Thích Khách Liên Minh, Thiên Đường Chi Quan và những công hội nhập lưu khác tỉnh táo lại, bắt đầu lẳng lặng phân tích thông tin lấy được.
Mà Thạch Phong chỉ huy đội ngũ đã giết đến một tòa ngôi mộ dưới mặt đất, đang chuẩn bị đi vào.
Vì đi đến ngôi mộ dưới mặt đất này, Thạch Phong dẫn đầu mọi người trải qua hai lần chôn giết tiểu quái nữa, đã lấy được hơn bốn mươi trang bị, còn có các loại tài liệu, làm cho trang bị của tất cả mọi người đều được tăng lên rất nhiều, hai MT có phòng ngự đột phá ranh giới 400, coi như là đối mặt móng vuốt tấn công của Zombie Cẩu Đầu Nhân, cũng có thể chính diện chống được hai lần.
Tòa ngôi mộ dưới mặt đất này ở trung tâm hoang địa, cũng là lối ra duy nhất Nghĩa Địa Ám Nguyệt, Thạch Phong vì không khiến người khác hoài nghi, còn cố ý vòng vèo không ít ngõ ngách.
Ngay lúc Thạch Phong muốn dẫn người đi vào.
Bạch Khinh Tuyết nhìn thấy ngôi mộ tĩnh mịch, chợt nói: “Bốn phía không có tiểu quái, nơi này rất có thể chính là cửa ra vào Nghĩa Địa Ám Nguyệt, để thích khách đi vào dò xét đường đi trước, lỡ may có cái bẫy gì, cũng sẽ không phải chịu cả đoàn bị diệt.” “Được rồi.” Thạch Phong mặc dù biết không có cạm bẫy, bất quá cũng không thể nói ra được, đành phải đáp ứng rồi.
Sau đó một gã Thích khách Tiềm Hành xâm nhập vào trong ngôi mộ.
Qua hơn mười phút sau, tên thích khách kia mới báo cáo nói không có nguy hiểm, bất quá ở trong đại sảnh, có một ma pháp trận truyền tống, nhưng mà chính giữa ma pháp trận truyền tống có đứng một con quái vật to lớn, hắn không dám tới quá gần, lo lắng sẽ bị phát hiện, hơn nữa trong phòng u ám, nhìn rất mơ hồ, cũng không biết được số liệu cụ thể của con quái vật này. “Chúng ta đi xem một chút đi.” Thạch Phong ói xong liền đi vào ngôi mộ.
Mặc dù tên thích khách kia không biết quái vật bên trong là con gì, nhưng Thạch Phong biết rõ.
Quái vật kia đúng là BOSS cuối cùng thủ hộ ma pháp trận truyền tống, từng đã là Cẩu Đầu Nhân Vua Patch Leo.
Khi mọi người đều đã đi vào cái đại sảnh này, bỗng nhiên cả đại sảnh u ám biến đổi, bốn phía ánh nến bị dập tắt dồn dập bốc lên, toát ra ngọn lửa xanh bích, chiếu sáng cả đại sảnh.
Mà giữa đại sảnh, một con Cẩu Đầu Nhân có hình thể lớn chừng hơn ba mét, mặc khôi giáp màu xanh thẫm, tay cầm đại kiếm màu đen có đầy phù văn hung mãnh, lẳng lặng đứng lặng ở trên ma pháp trận, chưa nhúc nhích, toàn thân tản ra uy áp kinh khủng.
Mọi người đều dùng kỹ năng quan sát, nghĩ muốn tìm hiểu một chút con quái vật này.
Bất quá chứng kiến thông tin của con quái vật này xong, sắc mặt của tất cả mọi người tái nhợt, cảm nhận được sự sợ hãi thật sâu, mà ngay cả Bạch Khinh Tuyết đều hít một hơi lạnh, không có bất kỳ nắm chắc nào để đánh chết nó.