Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 23 : Bạo Quân Hùng.
Ngày đăng: 06:02 08/08/20
Mấy chục người chơi level 1 chạy tới, đội của Thạch Phong náo nhiệt hẳn lên.
“Tên đó đúng là cực phẩm, muốn vào đến nỗi bụng đói ăn quàng rồi kìa, ngay cả gà level 1 cũng nhận, chẳng lẽ hắn không biết ngay cả tinh anh level 2 vào cũng chết hay sao?”
“Mặc kệ hắn, gà thì vẫn là gà, suy nghĩ của gà thì làm sao chúng ta hiểu được.”
Khi nhìn thấy hành động của Thạch Phong, người chơi level 2 xúm lại cười nhạo, ai cũng muốn xem chuyện cười của hắn.
“Tên kia đúng là thú vị, bổn tiểu thư còn chưa chắc thông qua Tử Tịch Lâm, vậy mà hắn còn triệu tập một đám level 1.” Triệu Nguyệt Như nhìn về phía Thạch Phong, khóe miệng hơi vểnh lên, nở nụ cười, trong giọng nói xen lẫn một chút cười nhạo và xem thường.
Bạch Khinh Tuyết cũng nhìn Thạch Phong ở đằng xa, Thạch Phong tỏ ra rất an ổn tự tin, cũng không vì mọi người cười nhạo mà tức giận, cử chỉ rất chín chắn, nàng đã gặp một số cao thủ Thần Vực cũng giống như thế. Nhưng nàng không hiểu Thạch Phong lấy sự tự tin ở đâu ra, Tử Tịch Lâm là phó bản đầu tiên của trấn Hồng Diệp, cũng là lần đầu mọi người tiếp xúc với phó bản của Thần Vực, độ khó là khỏi phải bàn, dù là công đoàn tinh anh cũng phải cẩn thận tuyển người. Trái lại Thạch Phong chẳng hề quan tâm, giống như chỉ cần tập hợp cho đủ sáu người là được. “Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ là người chơi level 1 thì làm sao hạ được Tử Tịch Lâm.” Bạch Khinh Tuyết khẽ vuốt mái tóc của mình, trong lòng lại nhớ tới hành động kỳ quái của Thạch Phong, một bên xem xét số liệu của người xin gia nhập, “Triệu hoán sư level 2, sức mạnh ma pháp 28, HP 150, phòng ngự 8, tốc độ di động 4, không hợp cách, người kế tiếp.” Sau đó một vị chú thuật sư bước lên, căng thẳng vạn phần đem thuộc tính phát qua cho nữ thần băng giá Bạch Khinh Tuyết.
Một bên khác Thạch Phong cũng đang xem số liệu người chơi.
Tuy rằng hắn không logout thế nhưng hắn có điểm giới hạn. Người xin gia nhập bên hắn kém hơn bên Bạch Khinh Tuyết rất nhiều, nhưng dù gì cũng là người chơi, chỉ cần không phân bậy tám điểm thuộc tính lúc đầu là được, cơ hội thông qua Tử Tịch Lâm là rất lớn.
Chỉ cần Thuẫn Chiến Sĩ và Thủ Hộ Kỵ Sĩ thêm toàn bộ vào sức mạnh, còn có nghề nghiệp vũ khí đừng thêm nhanh nhẹn thì không cần gì cả. “Vị đại ca này mời tổ đội tôi với, mặc dù tôi là Thủ Hộ Kỵ Sĩ chỉ mới level 1, bất quá có một kiện trang bị 0 cấp Phổ Thông, trên người vẫn còn tám điểm thuộc tính tự do, hoàn toàn có thể dựa theo yêu cầu của đại ca mà thêm vào.” Một người tên Khả Nhạc dõi mắt mong đợi nhìn hắn, buông lời thỉnh cầu.
Thạch Phong kinh ngạc, một Thủ Hộ Kỵ Sĩ chưa thêm điểm nào mà vẫn lên được level 1, đúng là cực phẩm, vốn sức công kích của Thủ Hộ Kỵ Sĩ rất thấp, giết quái cũng không dễ dàng, bình thường phải vào tổ đội giết quái, vì hiệu suất nên phải thêm vào vài điểm sức mạnh, bằng không thăng cấp rất chậm.
Thủ Hộ Kỵ Sĩ Khả Nhạc? “Khả Nhạc… Khả Nhạc.” Thạch Phong nhìn Khả Nhạc, vóc người cao lớn cơ bắp phát triển, cảm thấy khá quen, hắn lại trầm tư trong phút chốc, hình như hắn biết một người như vậy.
Đúng rồi, là Bạo Quân Hùng!
Thạch Phong nhớ ra, Bạo Quân Hùng tên là Khả Nhạc, Bạo Quân Hùng là MT đứng đầu của công hội Huy Hoàng Tinh Thần, lúc đầu Bạo Quân Hùng rất thảm bại, bị tam lưu công hội Thiên Đường Chi Quan đuổi giết, sau đó mới vào Huy Hoàng Tinh Thần. Nhất thời hiển lộ tài năng, từ một MT chủ lực của một đội nhỏ biến thành chủ lực đoàn MT tinh anh, ở Vương quốc Tinh Nguyệt, trong nghề Thủ Hộ Kỵ Sĩ hắn xếp thứ 15, nổi tiếng là tấm khiên vững chắc, không ngờ bây giờ Bạo Quân Hùng lại tự chạy tới, cái vẻ ngại ngùng này khác hẳn Bạo Quân Hùng của mười năm sau.
Nhất thời Thạch Phong nảy ra một ý.
Hiện tại Bạo Quân Hùng vẫn chưa gia nhập Thiên Đường Chi Quan, càng chưa gia nhập Huy Hoàng Tinh Thần, nếu có thể đào về thành MT của mình, như vậy sau này vào phó bản chắc hẳn rất thoải mái. “Vị đại ca này, tôi bảo đảm vào phó bản sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của anh, anh suy nghĩ đi.” Khả Nhạc tỏ ra van nài.
Thạch Phong suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đường đường là Bạo Quân Hùng, thế mà cũng có lúc ăn nói khép nép như thế chỉ vì một vị trí trong phó bản, bất quá hắn vẫn nhịn được.
Người level 1 tới nơi này đều ôm lòng may mắn, những tiểu đội khác dù level 2 cũng chưa chắc qua được, chớ nói chi là đám gà level 1, nếu có thể vào Tử Tịch Lâm, may mắn thì nhặt được một hai món, đối với sự phát triển về sau cũng thuận lợi hơn nhiều, cả chuyện gia nhập đại công hội cũng vậy. “Được, tôi sẽ cho cậu đi.” Thạch Phong trở nên nghiêm túc, “Bất quá cậu cũng biết, mang một đám người level 1 cũng chẳng dễ dàng gì, nếu tôi dẫn cậu vượt qua được phó bản, cậu lại cầm trang bị chạy sang đội khác, thế thì tôi đã uổng công rồi.” Thạch Phong nói xong câu đó, nhất thời một đám level 1 quăng qua ánh mắt như bị bắt nạt, lẽ nào ngươi không phải là gà level 1 ư?
Thạch Phong cũng mặc kệ mấy người đó nghĩ gì, nói tiếp: “Tôi chỉ muốn một đội ổn định, cho dù yếu cũng được, nhưng ổn định là điều kiện đầu tiên, nếu cậu vẫn muốn vào thì phải chuẩn bị đi, gọi cậu lúc nào thì ngươi phải đến ngay, đừng vì chuyện khác mà từ chối, cho cậu chọn đấy?” Mọi người nghe Thạch Phong nói vậy, nhất thời tất cả đều im lặng.
Ý tứ của Thạch Phong rất rõ ràng, nếu như muốn gia nhập thì sau này không thể bỏ đi, càng không thể gia nhập công hội.
Tất cả mọi người đều hiểu rằng, vào công hội là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công.
Hiện tại bọn họ không đủ điều kiện để vào một công hội tốt, cho nên mới chạy đến đây tìm vận may, hi vọng kiếm được một hai món trang bị, nói không chừng có thể gia nhập, cho nên không thể vì một lần vào phó bản mà tự cắt đứt con đường vào công hội của mình được.
Khả Nhạc cũng không ngờ Thạch Phong sẽ đưa ra yêu cầu như thế, quả thực rất hà khắc, bất quá cũng hợp tình hợp lý. Muốn bồi dưỡng bạn cũng không dễ, bạn mạnh rồi thì xoay lưng bỏ đi, mà khi Thạch Phong nói ra những lời này vẫn thiếu tính thuyết phục.
Lúc này Hắc Tử đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: “Chỉ bằng các ngươi, một đám gà con này, hiện tại muốn vào phó bản cũng khó huống gì mơ mộng vào công hội kiếm lợi ích, nghĩ mình là cao thủ ư, hay coi chúng ta là kẻ ngốc.” Khả Nhạc đang do dự thì cảm thấy cao thủ Hắc Tử nói rất đúng, ngay cả trên người Hắc Tử có ba món Thanh Đồng cũng ở đây thì một con gà như hắn lấy gì để oán hận. “Đa tạ cao thủ đại ca chỉ điểm, nhất định tiểu đệ sẽ nỗ lực làm tốt công việc của mình.” Khả Nhạc nhìn về phía Hắc Tử vội vã nói cảm ơn.
Bị Khả Nhạc cảm ơn, còn nói hắn là cao thủ, Hắc Tử hơi khó chịu, hắn chẳng phải là cao thủ gì, nhưng bị người ta nói vậy càng làm hắn muốn trở thành cao thủ thực sự ở Thần Vực. “Hắc Tử, làm tốt lắm!” Thạch Phong bật ngón tay cái.
Không ngờ Bạo Quân Hùng lại bị Hắc Tử thuần phục, hơn nữa còn sùng kính xem Hắc Tử là đại ca.
Hắc Tử cũng đang hồ đồ đây, vẫn chưa hiểu mình đã làm gì đáng giá để Thạch Phong khích lệ như vậy, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, ít nhất là Thạch Phong biết hắn đã làm một chuyện hay ho, tuy rằng hắn không biết mình vừa làm cái gì.
Lại qua hơn mười phút, cuối cùng Thạch Phong cũng gom đủ sáu người, có thể bắt đầu vào phó bản rồi.
Bạch Khinh Tuyết cũng nhìn Thạch Phong ở đằng xa, Thạch Phong tỏ ra rất an ổn tự tin, cũng không vì mọi người cười nhạo mà tức giận, cử chỉ rất chín chắn, nàng đã gặp một số cao thủ Thần Vực cũng giống như thế. Nhưng nàng không hiểu Thạch Phong lấy sự tự tin ở đâu ra, Tử Tịch Lâm là phó bản đầu tiên của trấn Hồng Diệp, cũng là lần đầu mọi người tiếp xúc với phó bản của Thần Vực, độ khó là khỏi phải bàn, dù là công đoàn tinh anh cũng phải cẩn thận tuyển người. Trái lại Thạch Phong chẳng hề quan tâm, giống như chỉ cần tập hợp cho đủ sáu người là được. “Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ là người chơi level 1 thì làm sao hạ được Tử Tịch Lâm.” Bạch Khinh Tuyết khẽ vuốt mái tóc của mình, trong lòng lại nhớ tới hành động kỳ quái của Thạch Phong, một bên xem xét số liệu của người xin gia nhập, “Triệu hoán sư level 2, sức mạnh ma pháp 28, HP 150, phòng ngự 8, tốc độ di động 4, không hợp cách, người kế tiếp.” Sau đó một vị chú thuật sư bước lên, căng thẳng vạn phần đem thuộc tính phát qua cho nữ thần băng giá Bạch Khinh Tuyết.
Một bên khác Thạch Phong cũng đang xem số liệu người chơi.
Tuy rằng hắn không logout thế nhưng hắn có điểm giới hạn. Người xin gia nhập bên hắn kém hơn bên Bạch Khinh Tuyết rất nhiều, nhưng dù gì cũng là người chơi, chỉ cần không phân bậy tám điểm thuộc tính lúc đầu là được, cơ hội thông qua Tử Tịch Lâm là rất lớn.
Chỉ cần Thuẫn Chiến Sĩ và Thủ Hộ Kỵ Sĩ thêm toàn bộ vào sức mạnh, còn có nghề nghiệp vũ khí đừng thêm nhanh nhẹn thì không cần gì cả. “Vị đại ca này mời tổ đội tôi với, mặc dù tôi là Thủ Hộ Kỵ Sĩ chỉ mới level 1, bất quá có một kiện trang bị 0 cấp Phổ Thông, trên người vẫn còn tám điểm thuộc tính tự do, hoàn toàn có thể dựa theo yêu cầu của đại ca mà thêm vào.” Một người tên Khả Nhạc dõi mắt mong đợi nhìn hắn, buông lời thỉnh cầu.
Thạch Phong kinh ngạc, một Thủ Hộ Kỵ Sĩ chưa thêm điểm nào mà vẫn lên được level 1, đúng là cực phẩm, vốn sức công kích của Thủ Hộ Kỵ Sĩ rất thấp, giết quái cũng không dễ dàng, bình thường phải vào tổ đội giết quái, vì hiệu suất nên phải thêm vào vài điểm sức mạnh, bằng không thăng cấp rất chậm.
Thủ Hộ Kỵ Sĩ Khả Nhạc? “Khả Nhạc… Khả Nhạc.” Thạch Phong nhìn Khả Nhạc, vóc người cao lớn cơ bắp phát triển, cảm thấy khá quen, hắn lại trầm tư trong phút chốc, hình như hắn biết một người như vậy.
Đúng rồi, là Bạo Quân Hùng!
Thạch Phong nhớ ra, Bạo Quân Hùng tên là Khả Nhạc, Bạo Quân Hùng là MT đứng đầu của công hội Huy Hoàng Tinh Thần, lúc đầu Bạo Quân Hùng rất thảm bại, bị tam lưu công hội Thiên Đường Chi Quan đuổi giết, sau đó mới vào Huy Hoàng Tinh Thần. Nhất thời hiển lộ tài năng, từ một MT chủ lực của một đội nhỏ biến thành chủ lực đoàn MT tinh anh, ở Vương quốc Tinh Nguyệt, trong nghề Thủ Hộ Kỵ Sĩ hắn xếp thứ 15, nổi tiếng là tấm khiên vững chắc, không ngờ bây giờ Bạo Quân Hùng lại tự chạy tới, cái vẻ ngại ngùng này khác hẳn Bạo Quân Hùng của mười năm sau.
Nhất thời Thạch Phong nảy ra một ý.
Hiện tại Bạo Quân Hùng vẫn chưa gia nhập Thiên Đường Chi Quan, càng chưa gia nhập Huy Hoàng Tinh Thần, nếu có thể đào về thành MT của mình, như vậy sau này vào phó bản chắc hẳn rất thoải mái. “Vị đại ca này, tôi bảo đảm vào phó bản sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của anh, anh suy nghĩ đi.” Khả Nhạc tỏ ra van nài.
Thạch Phong suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đường đường là Bạo Quân Hùng, thế mà cũng có lúc ăn nói khép nép như thế chỉ vì một vị trí trong phó bản, bất quá hắn vẫn nhịn được.
Người level 1 tới nơi này đều ôm lòng may mắn, những tiểu đội khác dù level 2 cũng chưa chắc qua được, chớ nói chi là đám gà level 1, nếu có thể vào Tử Tịch Lâm, may mắn thì nhặt được một hai món, đối với sự phát triển về sau cũng thuận lợi hơn nhiều, cả chuyện gia nhập đại công hội cũng vậy. “Được, tôi sẽ cho cậu đi.” Thạch Phong trở nên nghiêm túc, “Bất quá cậu cũng biết, mang một đám người level 1 cũng chẳng dễ dàng gì, nếu tôi dẫn cậu vượt qua được phó bản, cậu lại cầm trang bị chạy sang đội khác, thế thì tôi đã uổng công rồi.” Thạch Phong nói xong câu đó, nhất thời một đám level 1 quăng qua ánh mắt như bị bắt nạt, lẽ nào ngươi không phải là gà level 1 ư?
Thạch Phong cũng mặc kệ mấy người đó nghĩ gì, nói tiếp: “Tôi chỉ muốn một đội ổn định, cho dù yếu cũng được, nhưng ổn định là điều kiện đầu tiên, nếu cậu vẫn muốn vào thì phải chuẩn bị đi, gọi cậu lúc nào thì ngươi phải đến ngay, đừng vì chuyện khác mà từ chối, cho cậu chọn đấy?” Mọi người nghe Thạch Phong nói vậy, nhất thời tất cả đều im lặng.
Ý tứ của Thạch Phong rất rõ ràng, nếu như muốn gia nhập thì sau này không thể bỏ đi, càng không thể gia nhập công hội.
Tất cả mọi người đều hiểu rằng, vào công hội là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công.
Hiện tại bọn họ không đủ điều kiện để vào một công hội tốt, cho nên mới chạy đến đây tìm vận may, hi vọng kiếm được một hai món trang bị, nói không chừng có thể gia nhập, cho nên không thể vì một lần vào phó bản mà tự cắt đứt con đường vào công hội của mình được.
Khả Nhạc cũng không ngờ Thạch Phong sẽ đưa ra yêu cầu như thế, quả thực rất hà khắc, bất quá cũng hợp tình hợp lý. Muốn bồi dưỡng bạn cũng không dễ, bạn mạnh rồi thì xoay lưng bỏ đi, mà khi Thạch Phong nói ra những lời này vẫn thiếu tính thuyết phục.
Lúc này Hắc Tử đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: “Chỉ bằng các ngươi, một đám gà con này, hiện tại muốn vào phó bản cũng khó huống gì mơ mộng vào công hội kiếm lợi ích, nghĩ mình là cao thủ ư, hay coi chúng ta là kẻ ngốc.” Khả Nhạc đang do dự thì cảm thấy cao thủ Hắc Tử nói rất đúng, ngay cả trên người Hắc Tử có ba món Thanh Đồng cũng ở đây thì một con gà như hắn lấy gì để oán hận. “Đa tạ cao thủ đại ca chỉ điểm, nhất định tiểu đệ sẽ nỗ lực làm tốt công việc của mình.” Khả Nhạc nhìn về phía Hắc Tử vội vã nói cảm ơn.
Bị Khả Nhạc cảm ơn, còn nói hắn là cao thủ, Hắc Tử hơi khó chịu, hắn chẳng phải là cao thủ gì, nhưng bị người ta nói vậy càng làm hắn muốn trở thành cao thủ thực sự ở Thần Vực. “Hắc Tử, làm tốt lắm!” Thạch Phong bật ngón tay cái.
Không ngờ Bạo Quân Hùng lại bị Hắc Tử thuần phục, hơn nữa còn sùng kính xem Hắc Tử là đại ca.
Hắc Tử cũng đang hồ đồ đây, vẫn chưa hiểu mình đã làm gì đáng giá để Thạch Phong khích lệ như vậy, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, ít nhất là Thạch Phong biết hắn đã làm một chuyện hay ho, tuy rằng hắn không biết mình vừa làm cái gì.
Lại qua hơn mười phút, cuối cùng Thạch Phong cũng gom đủ sáu người, có thể bắt đầu vào phó bản rồi.