Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 12 : Không gian

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Đồ ăn nóng hổi mang theo hương vị hợp miệng, hoàn toàn chữa lành Trang Thiển, cậu ăn hơi nhiều, đành phải yên lặng ngồi ở sô pha tiêu thực.



Sô pha bằng da màu trắng vừa ngồi liền lún xuống, trong lồng ngực, ôm lấy chiếc gối bằng nhung thập phần mềm mại, Trang Thiển cảm thấy không có gì so với điều này tốt đẹp hơn. Cậu mở TV lên, trên đó đang chiếu một bộ phim, nữ diễn viên hình như vừa bị tổn thương rất sâu, thống khổ rơi lệ. Trang Thiển khóa miệng run rẩy một chút, thay đổi kênh, kết quả là thấy một nam tử trung niên đang bi phẫn tê liệt rống: “Tại sao ngươi lại phản bội ta!!??”. Trang Thiển lại yên lặng đổi kênh, lại nhìn đến một vị nam khách quý đang tức giận đến nhảy dựng lên….



Trang Thiển hơi thả lỏng thân thể, trên mặt mang theo nụ cười, hưng trí bừng bừng đổi từng kênh từng kênh, mỗi kênh đều nhìn một chút nội dung đang trình chiếu, ngay cả quảng cáo cũng không bỏ qua. Trong TV mang theo một mảnh hơi thở an bình, cuộc sống thanh nhàn của mọi người vô cùng phong phú náo nhiệt, hoàn toàn không có áp lực mạt thế sắp đến.



Thẳng đến khi Trang Thiển bật đến một chương trình tin tức buổi chiều của một đài truyền hình, người dẫn chương trình nở một nụ cười nghề nghiệp, nói chuyện nhịp nhàng, thập phần tiêu chuẩn, nhưng nội dung hắn nói cũng không thể khiến người ta vui vẻ: “XX phố vừa phát sinh sự kiện một người đàn ông ở trên phố cắn người, khiến nạn nhân bị thương nặng, năm người có vết thương nhẹ hơn, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Qua điều tra sự việc, người đàn ông này có lịch sử hút thuốc phiện, cảnh sát hoài nghi hắn đã nghiện quá nặng, trước mắt tình huống vẫn đang trong quá trình điều tra…..”



Phía màn hình bên trái TV, một hình ảnh mơ hồ hiện lên, một gã đàn ông đang đè chặt người phụ nữ trên mặt đất, dường như điên cuồng không ngừng gặm cắn. Bởi vì là đối lưng, chỉ thấy quần áo, không nhìn được tới mặt, nhưng Trang Thiển vẫn thấy cái tay của hắn đang quơ loạn, là màu xanh trắng quỷ dị.



Tươi cười trên mặt Trang Thiển dần dần thu lại, cậu yên lặng tựa vào sô pha, người dẫn chương trình TV đã bắt đầu nói đến sự cố trên một đoạn đường giao thông, theo hình ảnh chuyển đổi trên TV, ánh sáng rõ ràng hắt lên gương mặt cậu….. Một lát sau, Trang Thiển mới vươn tay ra, yên lặng vuốt ve ngón trỏ đeo Mặc Huyền, nhẫn màu đen trên ngón tay ấp áp, chất liệu nhẫn nhụi.



Nếu những gì sư phụ nói là thật, như vậy địa cầu đã bắt đầu có nguyên khí cùng ma khí. Cậu còn nhớ rõ ngày tận thế đến là ban ngày, trên bầu trời lại xuất hiện vết nứt màu đen thật lớn, tiếp theo bầu trời đột nhiên tối đen, sau đó có rất nhiều người liền hôn mê. Nếu đó là cái khe không gia như đã nói, hiện tại không gian chắc đã rất yếu nhược cho nên một phần năng lượng nhỏ đã tràn ra ngoài……



Trang Thiển suy nghĩ, quyết định trước đem chuyện này quẳng ra sau đầu, nên đến sẽ đến, trước tiên phải chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất.



Sờ sờ bụng, tựa hồ đã tiêu thực tốt rồi, Trang Thiển chuẩn bị đi tắm một cái. Tận thế sắp đến, cập khi hành nhạc.( tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt)




Từ từ, ánh sáng mặt trời ư?



Trang Thiển nâng đầu lên, đỉnh đầu là một mảnh xanh lam, không có mây, không có mặt trời, cả không gian vô cùng lớn.



Trực giác nói cho cậu biết mảnh đất này ở mạt thế rất quan trọng, nhưng đây chắc hẳn cũng không phải trung tâm của nhẫn, Trang Thiển nội tâm nghĩ “Mặc Huyền điện”, chỉ chớp mắt, cậu đã đứng trong căn phòng cổ kính.



Không biết nền làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn như ngọc, toàn một màu xanh, khi dẫm chân lên lạnh lẽo vô cùng. Trang Thiển nhíu lại đầu mày, trong lòng nghĩ muốn xem bên ngoài nhẫn, sau đó trước mắt liền mơ hồ, cảnh tượng trong phòng của mình xuất hiện. Cậu càng thêm đem tinh thần lực tìm hiểu nhẫn, cảnh tượng trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn.



Trang Thiển đem tinh thần lực ngưng tụ thành một cỗ lực lượng, đụng đến dép lê của mình, nghĩ “tiến vào”. Lập tức, trên mặt đất liền xuất hiện một đôi dép lê màu trắng.



Thu.



Sau đó, cảnh tượng trong phòng biến mất, Trang Thiển chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người không khống chế được lảo đảo về phía sau, vội vàng đưa tay ra, sau hai ba lần quơ quàng bắt lấy, mới bám được cái bàn khắc hoa, miễn được vận mệnh ngã sấp xuống đất. Thật vất vả ổn định thân thể, cậu cảm thấy huyệt thái dương đau đớn, tựa hồ có gì đó ở trong đầu không ngừng nhảy lên, Trang Thiển vô lực nhu nhu hai bên trán mình, trước mạt thế bản thân cậu vẫn quá mức yếu kém, vô luận là tinh thần lực hay thân thể.



Qua một hồi lâu, Trang Thiển mới khôi phục bình thường, nhưng trong đầu vẫn cứ trống rỗng, có vẻ cũng không còn nhiều tinh thần lực lắm. Lúc này, cảm xúc lạnh lẽo dưới chân càng thêm rõ ràng, cậu nhanh chóng mang giầy vào, giầy vải mềm mại ngăn cản khí lạnh, cậu bắt đầu cẩn thận thăm dò căn phòng này.