Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 22 : Mạnh Viễn
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Mạnh Viễn dựa vào vách tường cầm một tiểu đao ngắm nghía, hắn hơi hơi cúi đầu, bóng tối che khuất khuôn mặt cúi xuống, chặn đi biểu tình của hắn.
Phi Phi nhìn cái cằm thon nhọn của hắn, cùng khóe môi gợi cảm hơi câu lên, hình như hắn đang ưu thương. Mạnh Viễn trong tay nắm bang phái, luôn cười tươi, nhưng việc đó không đại biểu hắn sẽ luôn luôn cao hứng mà nhỉ? Cô điều chỉnh biểu tình quyến rũ của mình, lo lắng đỡ lấy vai Mạnh Viễn, thanh âm vẫn mềm nhẹ như trước, chứa sự quan tâm cùng vội vàng: “Mạnh Viễn, anh……”
Mạnh Viễn tiện tay ném đi tiểu đao qua một bên, ngược lại cầm lất tay cô, vẫn đang cúi đầu, giọng nói tự như lưỡi đao bị ném qua một bên kia, toát lên lạnh lẽo cùng ánh sáng bén nhọn: “Cút ra ngoài.”
“Mạnh Viễn.” Phi Phi lo lắng đến nỗi giọng nói mang theo nức nở, vô cùng thâm tình.
“Xéo ra ngoài.” Tiếng của Mạnh Viễn càng thêm trầm thấp, thậm chí mang theo sát khí.
“Được rồi.” Phi Phi dời tay, không cẩn thận lướt qua mu bàn tay Mạnh Viễn, da thịt mềm mại, bộ dáng bi thương mà lo âu, “Mạnh Viễn, Vương đại ca sẽ không hy vọng anh như vậy, hãy nén bi thương.”
Cô chậm rãi rời khỏi phòng, bước chân khẽ khàng mà chần chừ.
Trở về phòng, trên bàn bày ra cơm canh nóng hổi cùng đồ ăn, Phi Phi lo lắng đứng ở đó. Người đàn bà này luôn thích ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đương nhiên kỹ thuật của cô ả cũng không tồi, cho nên không có vẻ diễm tục, mà là vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Cô ta luôn cười dụ dỗ cùng nịnh nọt, tựa như một người không có tim phổi, giống như rắn độc không xương cốt, có cơ hội liền quấn lấy trên người đàn ông, dùng thanh âm mềm mại làm nũng.
Hiện tại, ả vẫn xinh đẹp như trước, ăn mặc vẫn diễm lệ như thế, nhưng mà lông mi hình như có chút lệch, đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ả, bông tai cùng vòng tay của ả đã vài ngày cũng chưa thay đổi, ở quá khứ điều này là không có khả năng, còn có sắc mặt cùng vành mắt đen đen…… Chủ yếu là, ả không có như rắn vặn vẹo cái eo mềm quấn đến, làm nũng đòi một bộ đồ mới hay là một món gì đó, mà là chuẩn bị cơm chiều vì Mạnh Viễn. Hiển nhiên điều này làm cho cô ả có chút không quen, thậm chí ngượng ngùng, vì vậy mà ả có chút do dự cùng bất an. Hết thảy mọi việc đều hệt như kiếp trước, hôm nay đã nhìn thấy ba diễn viên thật xuất sắc.
Mạnh Viễn yên lặng bắt đầu ăn cơm, hắn không có cần vì những sự tình như thế mà bỏi đói chính mình. Nhưng mà người tên Phi Phi này đúng là quên bén việc nên hiểu hắn, hoặc đây là âm mưu của Trần Kí cũng không chừng, bởi vì thói quen nghề nghiệp, hắn luôn luôn quan sát, cảnh giác, những tiểu tiết bị che dấu, tỷ như đôi mắt đen tối, tỷ như lúc phúng điếu, sẽ luôn bị hắn phát hiện ra, tiến đến tạo ra hảo cảm. (không hiểu câu cuối nhưng thực sự là vậy)
Đáng tiếc, hiện tại Mạnh Viễn hiển nhiên không phải là một người tình tốt luôn quan tâm chăm sóc, hắn ăm cơm xong liền đuổi đi người đàn bà lo lắng cho mình, bắt đầu hưởng thụ tắm nước nóng, hơn nữa chờ mong chăn mềm ấm áp.
Rất nhanh, ai cũng biết quyền lực của Đằng Long bang trên tay Mạnh Viễn đã giao cho bạn tốt mà hắn vô cùng tín nhiệm – Trần Lí, dần dần lui ẩn, hắn trừ bỏ ngẫu nhiên làm buôn bán một chút súng đạn để kiếm chút tiền riêng, đem đại đa số tinh lực đều đặt ở việc thu thập đồ cổ, tựa như một lão già.
Vì muốn phân một khối bánh ngọt của Mạnh Viễn, dĩ nhiên là rất nhiều người tình nguyện đưa đến đồ cổ cho hắn.
Mà nhờ Đằng Long bang từng trong tay Mạnh Viễn thì ai màcó thể cự tuyệt được, hắn trước sau lộ dáng vẻ tươi cười tiếp đón người đến tận cửa đưa của cải, nói dăm ba câu rồi đuổi họ đi, sau đó nhốt mình trong nhà nghiên cứu những thứ châu báu này.