Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 28 : Đi núi

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Trời còn chưa có sáng, Cố Thần liền lái một chiếc xe tải chờ ngoài cửa, tiếng điện thoại gọi tỉnh Trang Thiển đang tu luyện, réo cậu đi ra ngoài.



Lưng Trang Thiển đeo một cái túi đứng trước cửa chính, tay đặt lên chốt cửa, chuẩn bị mở ra, lại nghe thấy có tiếng động phía sau. Trang Triệt đứng ở cầu thang, trên người còn mặc áo ngủ, khuôn mặt hiếm khi thấy được sự buồn ngủ, khiến biểu tình luôn lạnh tanh có chút nhu hòa hơn nhiều.  



“Sớm vậy?” Trang Triệt chậm rãi bước đến gần Trang Thiển, vẻ buồn ngủ có chút lui bớt, nhíu nhíu mày.



“Vâng.” Trang Thiển rời tay khỏi nắm đấm cửa, đối mặt Trang Triệt, “Anh vẫn đi ngủ thêm đi, tuy trời vẫn ấm, nhưng vẫn nên cẩn thận cảm lạnh.”



Trang Triệt không có động, nhìn Trang Thiển một hồi: “Em có đảm bảo tự chăm sóc bản thân thật tốt không?”



“Đương nhiên.” Trang Thiển nhìn Trang Triệt nở nụ cười, “Anh hai, tạm biệt.”



Trang Triệt xoa xoa đầu của cậu: “Cẩn thận mọi việc.”



Trang Thiển gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.



Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, mấy ngày này còn có tuyết rơi nhẹ, Trang Thiển mặc một cái áo khoác dày, khi thở ra trong không khí ngưng thành sương trắng. Ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, Trang Thiển tùy ý đem túi quẳng ra sau ghế: “Sao đến sớm như vậy?”



“Đoán xem?” Cố Thần cười chỉnh điều hòa lên độ cao một chút cho ấm, tuy nhiên Trang Thiển tu luyện đến luyện khí tầng thứ tư nên về sau đối với cảm giác ấm lạnh đã không còn mãnh liệt như trước.



Trang Thiển: “…..Ngây thơ.”



Xe đã khởi động, Cố Thần chăm chú nhìn đường đi, trên mặt mang theo ý cười: “Chúng ta đi núi, Mộc Mộc.”



Trang Thiển nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Thầm một cái, có chút kinh ngạc, bất quá cậu vẫn giữ yên sự trầm mặc.



………



Thời tiết tuy lạnh, đã gần đến mùa đông rồi, bầu trời luôn đặc biệt u ám, có đôi khi cảm giác tỉnh ngủ kéo ra bức màn nhưng bên ngoài vẫn còn tối đen.
Mặt trời đã hoàn toàn dâng lên cao, Trang Thiển cùng Cố Thần đứng trên đỉnh núi.



Qua cơn xúc động, mắt Trang Thiển bắt đầu đỏ ửng lên, cậu trừng Cố Thần một cái, sau đó dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của Cố Thần yên lặng mất tự nhiên quay đầu đi. (biệt nữa quá à!)



Cố Thần cười xoay đầu cậu lại, chỉnh sửa mái tóc hỗn độn vì gió thổi của cậu: “Mộc Mộc, anh rất vui.”



Trang Thiển mím môi, hạ quyết tâm: “Cố Thần, em có một bí mật đã gạt anh.”



Không đợi Cố Thần trả lời, cậu tự nói tự tiếp tục: “Nhưng mà hiện tại em không thể nói cho anh biết được, ừ….. Đợi khi mạt thế kết thúc em sẽ cho anh biết.” Dứt lời cậu nhìn Cố Thần, mắt mang theo uy hiếp, “Nếu đến lúc đó anh vẫn tu luyện bên cạnh em, em sẽ nói với anh.”



Trong lòng Trang Thiển có chút khẩn trương, nhưng cậu cũng không nghĩ hiện tại sẽ nói tất cả về bí mật mình trọng sinh, có một số việc, nếu nói ra, bây giờ cậu sẽ cảm thấy bị động và có chút ý tứ cảm xúc không đồng nhất. Cậu sẽ không phòng bị cẩn thận cho dù Cố Thần có thể sẽ đoán ra được, nhưng cậu tạm thời cũng không muốn nói ra. Trong khi hắn chờ đợi, hoặc có lẽ đến khi bọn họ càng lúc càng già đi, nhưng bộ dáng vẫn còn trẻ trung, cậu cùng Cố Thần có thể nhìn thấy sự thay đổi của mảnh đất này một lần nữa, ngẫu nhiên đi xem thân nhân bạn bè, nhưng nhiều hơn chính là họ sẽ luôn ở cạnh nhau. Sau đó mỗi ngày, chắc là bọn họ sẽ tuy luyện, hay đi du ngoạn, hay là sẽ nhắc đến mấy đoạn chuyện cũ lắc nhắc đã trải qua cùng nhau, mang theo ý cười, nói ra bí mật trọng sinh của mình.



Cố Thần sửng sốt một chút, sau đó cười nắm lấy tay Trang Thiển: 



“Ừ, không sao cả, anh sẽ đợi đến ngày nào đó Mộc Mộc tự động nói ra.”



Trang Thiển lại không tự nhiên đỏ mặt, nhưng cằm vẫn nâng lên: “Bất quá em sẽ nói cho anh biết một số việc khác.”



…….



…….



Trang Thiển và Cố Thần cùng hưởng không gian đào nguyên với Mặc Huyền điện, đương nhiên cậu cũng không có tỉ mỉ giải thích nguyên nhân việc mình gặp sư phụ Mặc Huyền, Cố Thần cũng không hỏi nhiều. Sau một hồi rung động, hai người quyết định sẽ đem đào nguyên lắp đầy.



Hai người một trước một sau hướng về phía chân núi mà đi, trời đã sáng, hai bên đường núi là các loại cây cao, trên đỉnh cây còn có chút tuyết đọng, thỉnh thoảng còn có một vài người thừa dịp thời tiết tốt tình nguyện leo núi đều kinh ngạc nhìn hai thanh niên trẻ tuổi đang đi từ trên núi xuống.



Trang Thiển nhìn thoáng về phía sau, tảng đá đã biến mất sau con đường uốn lượn, cây cối và mỏm núi đá, đỉnh núi đã không còn nhìn thấy được. Cậu khẽ cong môi, không chút do dự xoay người, đi trên con đường của mình.