Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 33 : Biến thiên (trung)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Sau khi mọi người cùng giới thiệu với nhau thì coi như quen biết, sau đó còn cùng nhau ra ngoài đi chơi vài lần, cùng nhau tu luyện, cùng nhau thu thập vật tư, trái lại rất nhanh càng quen thuộc hơn.



Trang Thiển định sẽ đi chuyến bay ngày 29, quyết định trước một tháng trở về B thị. Còn ba ngày, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.



Tới gần giữa trưa, mọi người tụ tập phòng khách, Úc Mộng Dao vừa mới cúp điện thoại, mấy tháng trước cô cùng Mạnh Viễn hợp tác giả vờ làm một đại tiểu thư rời khỏi nhà lạc đường còn gặp nạn, hôn mê trước thôn, mấy đại thúc đại thẩm thiện tâm dĩ nhiên sẽ cứu cô rồi. Sau đó chiếu theo lẽ thường tất nhiên, Đại tiểu thư vì báo ân nên mời bọn họ lên B thị du lịch, nông vụ vừa qua, người trong thôn cũng không có gì làm, vì Úc Mộng Dao thịnh tình mời mọc còn có người hỗ trợ cam đoan, thì liền xuất phát lên đường. Úc Mộng Dao mỉm cười, hai tháng sau tự nhiên sẽ có người tự tạo ra mấy tình huống ngoài ý muốn gì đó để bám theo nhóm đại thúc đại thẩm đó, mà cô cũng chỉ có thể làm đến đó mà thôi.



“Cảm ơn.” Úc Mộng Dao nắm lấy phỉ thúy trước ngực, nhìn Mạnh Viễn cùng Trang Thiển cười thật chân thành, tuy đây là việc của cô, tất cả từ quá trình cho đến kết quả đều phải để cô tự gánh vác, nhưng Trang Thiển cùng Mạnh Viễn vẫn luôn ra tay trợ giúp, có lẽ chuyện này đối với bọn họ chỉ là một câu nói hay là một cú điện thoại, nhưng đối với cô thì nó vô cùng quan trọng.



Mạnh Viễn cười híp mắt uống một ngụm cà phê: “Không cần.”



Trang Thiển cũng không có phản ứng gì, cậu ngồi trên sô pha, mày hơi nhăn lại, tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó.



“Trang Thiển?” Diệp Cảnh Trình có chút nghi hoặc hỏi.



Trang Thiển vẫn không nhúc nhích, vẫn như trước trầm lặng trong thế giới của mình, hoàn toàn không có để ý hành động của bên ngoài. Ánh mắt màu hổ phách nhìn về hướng khác của căn phòng, nhưng lại không có tiêu cự.



“Mộc Mộc.” Cố Thần nhẹ nhàng lay lay Trang Thiển.



Trang Thiển phảng phất một lúc rồi giật mình lấy lại tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, cậu trừng mắt hỏi: “Làm sao thế?”


Ngoài vũ trụ, hiện đầy những cái khe màu đen thật lớn, sao thủy cùng sao mộc đã không còn nhìn thấy được nữa rồi, mặt trăng cùng sao hỏa với sao kim cũng đang tràn ngập nguy cơ. Thay vì nói bầu trời xanh thẳm là một bức tường, không bằng nói là toàn bộ vũ trụ đều giống như một trang giấy bị dao vạch ra từng đạo vết vách. Hơn nữa, rõ ràng vũ trụ là toàn một màu đen tối, duy nhất có điểm sáng là những ngôi sao vĩnh hằng nhưng so với mấy cái khe thì, mọi người mới hiểu được cái gì mới thật sự là đen tối vô tận, cho dù là một mảnh vũ trụ đều là hắc ám, thế mà nhóm mấy cái khe nứt đó vẫn giống như mặt trời trên bầu trời có thể nhìn thấy rõ ràng.



Nhân viên đài khí tượng khẩn trương nhìn đăm đăm màn hình, thậm chí còn quên cả thở, bọn họ không biết dùng thứ gì để hình dung sự đen tối này nữa, thẳng đến khi một cái vệ tinh đang trôi lơ lửng theo quỹ đạo bị một cái khe nuốt trọn. Vệ tinh đó chậm chạp tiến đến trước cái khe, sau đó, không có bất kỳ dấu hiệu gì, vệ tinh biến mất, không có xác vụn, không có nổ mạnh, cũng không vặn vẹo gì, giống như nó chưa từng tồn tại bao giờ. Chỉ có trên màn hình thể hiện mặt đất đầy những màu sắc loang lổ mới chứng minh rằng nó vẫn còn đó. Bóng tối này, là cắn nuốt, là màn đen chôn vùi….. 



Nhân viên đài khí tượng run rẩy đưa tay ra, lý trí nói cho bọn họ biết rằng bản thân nên báo cáo lên cấp trên, nhưng rất nhanh, bọn họ đều mất đi ý thức, hôn mê ngã xuống nền đất.



Trên bầu trời, tia sáng mặt trời cuối cùng cũng đã biến mất, dần dần, có rất nhiều người bắt đầu hôn mê. Thét lên chạy đi, rồi đột ngột ngã xuống đất; lăng lăng nhìn về phía bầu trời, rồi cũng đột nhiên nhắm mắt lại; khóc lóc trốn dưới gầm giường, rồi cũng bất ngờ hôn mê bất tỉnh; tay nắm lấy vô lăng khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi, rồi cũng thình lình buông tay khỏi tay nắm lái….Một người lại một người, từ từ, tất cả mọi người đều lâm vào ngủ sâu……



Diệp Cảnh Trình híp mắt, mệt mỏi cố ôm thật chặt Diệp Hi Văn đang ngủ say trong ngực mình, cũng nhắm đôi mắt lại. Đường Duẫn Triết dán mặt vào tấm kính thủy tinh, bị ép thành hình dáng kỳ cục rồi trượt dần xuống. Úc Mộng Dao nắm thật chặt lấy phỉ thúy trước ngực dựa vào gối đầu bắt đầu thả đều nhịp thở. Mạnh Viễn từ tốn nhắm mắt, chậm rãi thả lỏng cơ thể, tựa vào sô pha phía sau, trong bóng đêm, cảm nhận tia lý trí cuối cùng. Cố Thần thong thả cúi đầu, hôn lên đôi môi của Trang Thiển cũng đang vô cùng muốn ngủ, hai người tựa vào nhau rồi cùng nhắm mắt lại…..



Trong bóng tối bao trùm, mọi người cứ ngủ say, tựa như đã bị một phù thủy phù phép vậy.



Từ những khe nứt, vô tận nguyên khí cùng ma khí mạnh mẽ tiến vào vị diện khô cạn này, khiến cho nó trở nên rực rỡ mới mẻ hơn. Sau đó, cái khe bắt đầu chập chạp thu hẹp lại, trên bầu trời, những màu lam còn sót lại bắt đầu dần lan rộng ra, cứ lan tràn ra.



Cái khe cuối cùng khép lại, chỉ để lại một cái kẽ hở nho nhỏ, nhưng sau cùng, dần dần, kẽ hở đó cũng hướng từ dưới lên mà từ tốn biến mất, cho đến khi mặt trời một lần nữa lại xuất hiện trên bầu trời, ánh sáng hào quang màu vàng lại lần nữa chiếu rọi.



Không ai hoan hô, cả địa cầu im lặng đến bất thường, vô luận mọi người đang ở ban ngày hay đêm tối, đều chỉ im lặng say ngủ, một cái hít một cái thở ra, vô số những điểm sáng nhỏ tiến vào thân thể bọn họ, cải tạo linh hồn của bọn họ…..



D thị, mặt trời treo trên không trung cũng chậm rãi hạ xuống, bầu trời dần tối đi, ngàn sao hiện ra, không có trăng, ánh sao phá lệ lấp lánh vô cùng, tựu hồ D thị cho tới giờ chưa từng có bầu trời đêm trong suốt như vậy, liền ngay cả mùa hè cũng chưa có xuất hiện như thế. Trên nền đất mọi người an bình ngọt ngào ngủ say, hưởng thụ sự yên ả cuối cùng.