Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 37 : Xuất Phát (Hạ)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Lựa chọn đường quốc lộ không có nhiều người để đi, nhưng cũng không ít chút nào, xe chạy rất nhanh, tính năng tốt của xe khiến bọn họ vượt qua một chiếc lại một chiếc.



Đường Duẫn Triết lấy ra hai cái laptop, ôm ngồi ghế xe sau, gõ đến bùm bùm chát chát. Kỳ thật vệ tinh trên trời không có vấn đề gì hết, từ trường ở địa cầu cũng không có gì thay đổi, cả trái đất đều tê liệt là vì nhà xưởng không có công nhân thôi, thành thị đã bị chiếm cứ. Sự thật thì, ở khu an toàn đều có điện, còn có tín hiệu.



Cho nên, sau khi Cố Thần tiết lộ nội tình của web, Đường Duẫn Triết với thành tích chuyên nghiệp liền bắt tay vào làm việc. Mạng lưới mỗi ba tiếng sẽ đổi mới một lần, biểu thị tình huống của tang thi trên đường đi.



“Phía trước có đường nhỏ, có xe chặn ở giữa đường, nhưng hiện tại đã bị hỏng rồi.” Đường Duẫn Triết cắn một miếng khoai tây, nói với Cố Thần đang lái xe. Hiện tại bọn họ đã xuất phát được bốn giờ, lái xe cũng đã thay người đủ một vòng, trên đường đi vòng ba con đường, giải quyết một ít tang thi, tổng thể mà nói thì là một đường thuận lợi.



Quẹo qua quốc lộ, đi qua một con đường nhỏ, đường nhỏ rất hẹp, một lần chỉ đi thông được hai chiếc xe, trên đường tràn đầy đá tảng lồi lõm, xung quanh còn có trồng cây quýt.



Đột nhiên, phía trước con đường xuất hiện một chiếc xe đậu lại, xe chắn giữa đường, dường như là đang đi thì đột ngột dừng lại, xe bên cạnh cũng không thể đi tiếp. Diệp Cảnh Trình dừng xe. Cố Thần cũng đành phải thắng xe hãm phanh lại.



“Chuyện gì thế?” Trang Thiển cùng Mạnh Viễn xuống xe xem xét, những người còn lại thì ngồi trên xe đề phòng.



Một người đàn ông từ xe phía trước bước xuống, dáng vẻ có chút chật vật, mặc áo len hàng tốt, nhưng lại dính đầy bụi bặm. Gã thoạt nhìn đại khái khoảng ba mươi tuổi, khí chất nho nhã, ánh mắt thanh minh sạch sẽ, không khiến cho người nhìn chán ghét.



“Thật xin lỗi, xe của tôi hết xăng rồi.” Người đàn ông xin lỗi nói, ngữ khí thành khẩn. Trang Thiển nhíu mày, người này rất thành thục, không giống với thiếu niên tuổi trẻ tinh anh lúc nãy, từ công phu vẻ ngoài đến ngữ khí và ánh mắt đều không che dấu được. Người đàn ông cũng không đáp lại, mà tiếp tục nói: “Nếu được, tôi mong có thể lấy thức ăn ở đây đổi một ít xăng, phía trước không xa còn có trạm, chỉ một chút là đủ rồi.” Giọng điệu vô cùng thành khẩn, thái độ tốt đẹp cũng không tỏ ra nịnh nọt.



“Anh sẽ dùng gì để đổi?” Mạnh Viễn cười hì hì.



“Gạo, bánh bích quy, chocolate đều có. Tôi còn có vàng cùng nhẫn kim cương, chất lượng rất tốt.” Trên mặt người đàn ông hiện ra kinh hỉ cùng chờ mong, ngữ khí càng thêm khẩn thiết, làm cho người ta không nhịn được thả lỏng cảnh giác và sinh hảo cảm, “Cái gì cũng được, tôi chỉ cần khoảng chừng nửa lít để đến trạm phía trước thôi.”



Trang Thiển lấy ra hai lít xăng, đưa cho Mạnh Viễn: “Giao cho anh ta, tôi lên xe trước.”
Một khi đã như vậy, các công trình suối nước nóng liền trở nên thập phần xa hoa.



Bể tắm suối nước nóng ở trong sân, bể tắm nam nữ được một tòa núi giả khéo léo ngăn cách, bên cạnh còn điểm tô thêm mấy khóm trúc xanh. Bể tắm phỏng theo bạch ngọc, nhẵn nhụi tinh tế, nơi xuống nước dùng mấy tấm ván gỗ làm thành bậc thang, mà những tấm ván gỗ trực tiếp kéo dài thành một đường nhỏ, kéo đến dưới mái hiên hành lang. Còn khoảng đất trống thì lót đá sỏi, những chỗ khác thì thêm phần cỏ mềm mại, trồng thêm mấy bụi cỏ vừa đủ lại chêm thêm mấy nụ hoa tươi tắn.



Bên cạnh ao dựng thẳng hai ngọn đèn gỗ, phỏng theo kiểu cổ xưa, hoa văn điêu khắc tinh mỹ. Mấy ngọn đền khác đều được đặt ẩn trong núi giả, cây cối, càng tôn lên sự xanh um u biếc của thực vật, khiến cho không khí càng trở nên ái muội thần bí.



Ôn tuyền bảo trì độ ấm 24 giờ, có chút đủ nóng thì mới tốt.



Đêm khuya đầu xuân, bầu trời tối đen như mực, điểm xuyến thêm một ít sao sáng, không khí cũng có chút lạnh, nhưng không quá rét, quanh ôn tuyền bao phủ một tầng nhiệt khí mờ ảo, nơi ngọn đèn có vương chút ánh vàng nhợt nhạt. Trang Thiển thả vào trong hồ một lượng lớn linh nhũ, sau đó mới tiến vào trong hồ, nước hồ nóng ấm xen lẫn linh lực nồng đậm, cậu thong thả vận chuyển công pháp, thoải mái rên ra tiếng.



Vận chuyển vài vòng, Trang Thiển đem nguyên lực lam xám thu vào đan điền. lấy ra một giỏ ô mai, để nó trôi nổi trên tấm ván gỗ, thêm một cái phép thuật làm lạnh, bắt đầu hưởng thụ ôn tuyền.



Bị Trang Thiển cố ý xem nhẹ, Cố Thần chỉ có thể dựa vào một bên hồ, trong khi Trang Thiển tu luyện hắn cũng yên tĩnh hộ pháp.



Cố Thần nhích nhích dời vị trí, đến sát bên Trang Thiển, thấy khuôn mặt ngày thường luôn luôn trắng nõn của Trang Thiển nay nhiễm sắc hồng, mái tóc ngắn mềm mại màu rám nắng dán sát vào gương mặt, đôi con ngươi hổ phách mang theo một tầng thủy quang mờ nhạt, hơi nóng xông đến khiến người cậu mông lung lại dụ hoặc. Đặc biệt, cậu lại vừa mới ăn xong một viên ô mai, đôi môi mỏng có chút trơn ướt.



Cố Thần xán đến bên người Trang Thiển, đưa tay ra, theo đùi cậu rồi chậm rãi hướng lên trên, làn nước gợn lên một chút sóng, tay hắn nhẹ nhàng đáp lên hông Trang Thiển, ở yên không động. Trang Thiển run lên một cái, tay cầm ô mai cứng lại.



Trong lòng Trang Thiển có tý rối rắm, rồi từ từ đem ô mai bỏ vào miệng mình, hơi nghiêng đầu đi nhìn về phía Cố Thần, nhíu mi lại: “Ăn chứ?” Đôi môi giữ lấy ô mai phát ra âm thanh mơ hồ, nơi khóe mắt ẩn hiện một chút nước.



Cố Thần cũng cứng người lại, sau đó tay ôm chặt lấy hông Trang Thiển, cúi người xuống, tiếng thở dài trong miệng cùng lời nói khẽ khàng: “Mộc Mộc.” Hắn hôn gặm lấy môi Trang Thiển, bắt đầu cùng chia sẻ ô mai trong miệng cậu….