Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 4 : Đồng đội

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


E thị, con tang thi này đã ăn rất nhiều tinh thạch, quần áo của nó càng thêm bẩn, trên tóc đều là đọng máu, biểu hiện của nó càng ngày càng có linh tính.



Vừa mới, nó đánh nhau cùng một dị năng giả, xuất ra một đạo băng nhận, dị năng giả không thể tin được ngã xuống.



Nó tru lên một tiếng, nhóm tang thi núp trong tòa nhà hưng phấn đi tới phân chia thi thể dị năng giả. Nó cũng là không lâu lúc trước mới phát hiện đồng loại đối nó thực nghe lời.



Bàn tay xinh đẹp lấy ra tinh thạch, nó vừa lòng gật đầu, thứ này ăn ngon, còn muốn ăn nữa. Đáng tiếc, khuôn mặt cứng ngắc không lộ ra một tia biểu tình, ngay cả đồng tử cũng là một màu đỏ.



Nó chậm rãi nuốt tinh thạch, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều đau, đương nhiên tang thi không biết đau, nguyên bản cũng không quá đau, cho nên nó nghi hoặc, làm sao vậy? Chẳng lẽ ăn trúng thứ không thể ăn?



Nó không có thấy ánh mắt mình dần dần đỏ lên, trong suốt như lưu li, phiếm ra ánh sáng yêu dị.



“Ngao…….” Nó khó chịu tru lên, tang thi chung quanh đều dừng động tác, tựa hồ có chút sợ hãi.



……………



“Vi Vi, Anh chuẩn bị đi mời dị năng giả gia nhập tiểu đội của mình, cho anh một cái chúc phúc đi.” Trịnh Vũ Văn mỉm cười nhìn ngươi yêu nhỏ của y, cô hôm nay mặc một cái áo trắng phối chiếc váy màu đỏ, mang vẻ thanh xuân động lòng người.



Thư Vũ Vi đỏ mặt, hôn Trịnh Vũ Văn một cái, sau đó bàn tay nhỏ trắng nõn nhéo yêu Trịnh Vũ Văn. Thư Vũ Vi không có dùng sức, nhưng Trịnh Vũ Văn vẫn là phối hợp nhe răng nhếch miệng, ủy khuất nhìn bạn gái mình, trong mắt lưu động thiên ngôn vạn ngữ. Thư Vũ Vi mặt càng đỏ hơn, lại hôn y một cái an ủi.



Lý Hâm một bên di chuyển ánh mắt ảm đạm, không khí ái muội làm cô hô hấp khó khăn, giấu đi bàn tay siết chặt dưới tay áo, móng tay đâm vào da thịt, để lại mấy vết hình trang non trắng bệch thật sâu.



Trịnh Vũ Văn cười hạnh phúc: “Đi thôi.”


Đúng vậy, cô là dị năng hệ mộc, đồng thời là hệ thể năng.



Úc Mộng Dao yên lặng uống canh nóng, khuôn mặt xinh đẹp tinh trí bị nhiệt khí xông đến có chút hồng, thập phần mê người, lông mi dày tựa như cánh bướm, hơi hơi lay động. Trong bốn tháng gần đây cô nở nụ cười đầu tiên, nói không chừng có lẽ bọn họ chính là thản nhiên cứu cô mà thôi.



……..



Trang Thiển cùng hai tang thi mới thăng cấp khôi phục lại trí nhớ ngồi cùng nhau, phía sau cậu một con tang thi đang đứng, cũng sắp thăng cấp.



Cậu khôi phục trí nhớ cũng khá lâu rồi, hiện tại cậu đã tẩy rửa sạch sẽ, mặc áo một chiếc áo sơ mi cùng quần bò. Thiếu niên hơi nâng đầu, lông mi trên mặt lưu lại một cái bóng xinh đẹp, đáng tiếc, mặt cậu không chút thay đổi, đôi mắt đỏ sậm vô thần nhìn về phía trước, da trên người hiện ra màu xanh trắng lạnh lẽo, phá hư cảnh sắc nguyên bản rất dễ nhìn.



“Vậy, Diệp Cảnh Trình, Mạnh Viễn, mục đích của chúng ta là đánh C thị.” Trang Thiển nói chuyện thực chậm, bởi vì tang thi bộ dạng cứng ngắc, cậu luyện rất lâu mới lưu loát được như hôm nay.



“Đúng… vậy, cả đám kẻ thù đang ở tây thị.” Mạnh Viễn khẽ quay đầu, một cái tiểu hỏa cầu màu đỏ sậm quỷ dị quay cuồng trên năm ngón tay của hắn, hiển nhiên là hắn muốn cười một chút, nhưng là biểu tình hoàn toàn không có chút biến hóa.



“Ân.” Diệp Cảnh Trình vừa mới nói được, không ngờ lại dùng thanh âm kỳ quái để nói, nghĩ đến đứa con bảo bối của mình, anh có chút  trầm mặc.



Trang Thiển đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ, ngao….”



Theo tiếng rống của cậu, tang thi đứng phía sau chậm rãi đưa tay ra, đáp trên tay cậu, Diệp Cảnh Trình cùng Mạnh Viễn cũng đưa tay ra. 



“Tốt lắm, mấy người đi tắm rửa đi sẽ tốt hơn.” Trang Thiển đi tới cửa, mở ra, không cẩn thận đem cửa thu đến trong tay. Nhìn bàn tay thon dài xanh trắng đem cửa kim loại dính trong tay, cậu trầm mặc một lúc, mới đối hai người ra đề nghị, sau đó lại hướng tang thi cấp hai đang đứng ngơ ngác ở trong phòng: “Đường Duẫn Triết, đi thôi, ngao….”



Tang thi ngơ ngác ngoan ngoãn đuổi theo cậu, làn da của nó so với cậu càng thêm xanh đen, rõ ràng là khuôn mặt Đường Duẫn Triết.