Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 40 : Khác nhau (Thượng)
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Đây là khu công nghiệp bị bỏ hoang, trước đó, bầu trời trên nó lúc nào cũng có sương khói màu xanh bay lượn, công nhân đến đến đi đi khiến cho nơi này trở thành một nơi náo nhiệt ồn ào. Hiện tại, trừ bỏ vùng đất bên ngoài của khu nhà xưởng cỡ trung bị sụp lỡ, thì những nơi khác sớm đã bị phá bỏ, đất có màu nâu đen, trên đó còn có ba cục gạch đã vỡ nát cùng mấy tư liệu công tình kiến trúc vô danh, ở những khe hở có cỏ mọc ra thật dài mượt mà đang lay động.
Một đội xe chạy đến gần nhà xưởng thì dừng lại.
Trang Thiển nhảy xuống xe, nhìn về phía cổng lớn của nhà xưởng, sơn màu xám tro sớm đã bong tróc, những vệt bẩn gỉ sét màu đỏ khiến nó thoạt nhìn trông xấu xí không chịu nổi, vôi trét trên hai vách tường cũng tróc ra hơn phân nửa, lòi ra phần gạch đỏ cùng xi măng xám xịt, còn những phần khác thì đã không thể nhìn ra màu sắc gì nữa rồi. Cậu nhớ rõ lần trước, họ mong chờ gõ cửa lớn, được nhiệt tình tiếp đãi, nhưng mà khi bước vào nhà xưởng thì đợi họ là công kích của đao côn…. Nhưng mà đó là khi mạt thế đã hơn nửa tháng, hiện tại chỉ mới bắt đầu có vài ngày thôi.
“A! Chúng ta nghỉ ngơi đi!”
“Phải đó, ngồi nửa ngày, trên đường còn phải giết tang thi, mệt chết được.”
…..
Những sinh viên xuống xe lại tốp ba tốp năm tụ lại, vui vẻ nhìn nhà xưởng, nếu như là lúc trước, họ nhìn thấy cái nơi hôi hám cũ nát như thế thì chắc sẽ không thèm liếc mắt tới, hiện giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngô Khải Văn cùng Lý Lập với một đám người đang cùng Đường Duẫn Triết và Diệp Hi Văn nói chuyện phiếm, Trịnh Vũ Văn mang theo một nhóm người khác đi tới, trên người y có chút chật vật, trên mặt lại nở nụ cười: “Thật tốt quá, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Trang Thiển cười nhẹ, chậm rãi đi đến trước cửa lớn, cậu đưa tay ra, gõ cửa.
“Ầm ầm” Tiếng sắt bị động vang lên, một ít gỉ rụn rơi xuống, Trang Thiển gõ thêm vài cái, cửa sắt lại phát ra âm thanh nặng nề mà khó nghe, một tiếng lại tiếp một tiếng.
Cố Thần nâng đầu lên: “Mộc Mộc, có người đến đấy.”
Mọi người có chút nghi hoặc, lập tức nghe được tiếng bước chân hỗn độn trong nhà xưởng, tiếng động càng lúc càng lớn, rốt cuộc trước cửa lớn thì ngưng lại, sau đó không có tiếng động gì.
Một lúc sau, người bên trong hình như đã thảo luận xong, một người trong số đó cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Xin chào, chúng tôi là đi ngang qua, muốn ở một đêm chỉnh trang lại, xin hỏi có thể mở cửa không?” Trịnh Vũ Văn nói với vào trong.
Trịnh Vũ Văn vội vàng đón nhân: “Nghiêm đại ca, làm sao bọn em có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”
“Không sao, mọi người đều là nhóc con cả, so với con tôi còn nhỏ tuổi hơn, nên chăm sóc là phải rồi.” Nghiêm Vĩ hàm hậu cười, bàn tay thô ráp sờ sờ cái ót.
“Vậy anh để trên đất đi ạ, chúng em tự đến lấy là được.” Trịnh Vũ Văn cảm kích cười cười.
“Chờ một chút.” Úc Mộng Dao đột ngột đứng dậy, từ tốn đi qua, đứng trước mặt Nghiêm Vĩ, “Hay là anh uống trước đi ha?”
Hiện trường lập tức im ắng.
Nghiêm Vĩ sửng sốt một lúc, ánh mắt lóe lên, biểu tình vô tội sững sờ: “Em gái à, tôi đã uống rồi!”
Úc Mộng Dao cười nhẹ, hơi nghiêng đầu, cái cằm thon dài tạo thành một độ cung xinh đẹp: “Vậy là anh không dám rồi?”
“Úc tiểu thư! Ý cô là sao chứ!” Trịnh Vũ Văn ngồi một bên vẻ mặt không đồng tình, “Nghiêm đại ca là có ý tốt, cô có phần hơi quá đáng rồi đó!”
Úc Mộng Dao quét mắt nhìn Trịnh Vũ Văn, không nói gì.
Trịnh Vũ Văn tiếp tục mở miệng: “Cho dù mạt thế là nên cẩn thận, nhưng chúng ta cũng không nên lạnh lùng như vậy?!”
Úc Mộng Dao vén một lọn tóc rơi xuống vén ra sau tai, xoay người nhìn về hướng một hàng nhà trệt bên kia: “Để xem mấy người che giấu bí mật gì nhé.”
Nghiêm Vĩ tươi cười trở nên cứng ngắc, sau đó mất hút: “Em gái này, cô không nên ăn nói lung tung như thế…”
“Thế à?”