Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 42 : Khác nhau (Hạ)
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Cái sân không lớn lắm đã nhiễm đầy máu đỏ tươi, Úc Mộng Dao thu lại trường đao, hít sâu một hơi, tuy đã đến tầng tám của luyện khí, nhưng một lần lại đối phó với năm dị năng giả cùng ba người đàn ông am hiểu công phu quyền cước thì thật là có chút quá sức. Nhà xưởng vốn đã hôi hám rách nát lúc này lại càng thêm tiêu điều đổ nát, trên vách tường và mặt đất ngẫu nhiên sẽ xuất hiện dấu vết thật nhỏ do dị năng tạo thành.
Hiện tại, tất cả thành viên dẫn dầu đều mất đi tiếng động, thi thể nằm ngang dọc trên nền đất, máu thịt mơ hồ, không trọn vẹn mà đầy máu tanh; đồng thời, đám tay sai cùng ra tay với lão đại mình đều cùng họ biến mất trên cõi đời này….
Bạn học của Trang Thiển toàn bộ đều đứng ở góc sân, ngay từ khi bắt đầu, còn có người thập phần khoái ý, nhưng tới khi mùi máu tươi lan tràn, thì dần có người thét chói tai, bỏ chạy; tiếp theo, một số người không nhịn được nữa liền bắt đầu nôn mửa, thậm chí còn có người hôn mê bất tỉnh; cuối cùng, không ai phát ra tiếng, một ít người rúc vào một bên mà run lẩy bẩy, sắc mặt xanh trắng, còn có người thì giống Diệp Hi Văn, cùng bạn mình tựa vào nhau, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng lại nhìn chằm chằm không dời mắt mỗi một động tác của Úc Mộng Dao.
Những người này, từ khi mạt thế đến nay mới thấy mặt tàn khốc như thế.
“Phanh phanh….” Ngoài cửa lớn của nhà xưởng bỗng truyền đến tiếng đập nện, tiếng cửa lớn bằng sắt bị gõ đập vọng vào khoảng sân, tiếng thở nặng nề ồ ồ cùng tiếng gào thét.
Là tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn đến.
Bọn Trang Thiển trao đổi ánh mắt vơi nhau một hồi, Cố Thần, Mạnh Viễn cùng Đường Duẫn Triết bỏ đi, chỉ chốc lát, tiếng gõ đập ngừng lại.
Trang Thiển yên lặng vận chuyển pháp thuật, đông lạnh máu cùng mấy thi thể trên mặt đất, ngăn cách mùi máu tươi đang không ngừng khuyết tán xung quanh.
Úc Mộng Dao điều chỉnh hô hấp một lúc, dây leo trong lầu dần dần rút đi, biến mất không thấy, dị năng của cô đang cạn kiệt.
Trịnh Vũ Văn bị trói trên mặt đất lúc này liền đứng lên, y há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì. Cho dù một khắc trước, đối với việc bị trói buộc khiến cho y muốn phẫn nộ rít gào, chính là giây tiếp theo giết chóc đầy máu tanh lại khiến y trầm mặc, có lẽ mạt thế so với y nghĩ còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Trong nhà xưởng chỉ còn sáu người trẻ tuổi, lúc mới bắt đầu chiến đấu thì chân bọn họ đã mềm nhũn cả ra liền trốn ở phía sau, còn cố gắng chạy trốn, nhưng dây leo lại lan rất rộng dường như là ngăn bước chân của họ. Bọn hắn xụi lơ một bên, run rẩy nhìn dây leo trên người rút đi, không khỏi nhìn về phía Úc Mộng Dao.
Quần áo Úc Mộng Dao có chút rối loạn, tóc dài cũng không chỉnh tề như ban đầu, hơi rối, nhưng vẫn mềm mại xinh đẹp như trước.
Diệp Cảnh Trình lặng lẽ nhìn đầu Diệp Hi Văn, ngồi xổm xuống, từ phía sau ôn lấy Diệp Hi Văn, đứa nhỏ khăng khăng nhìn đám người đang điên cuồng đằng kia, sắc mặt đã trắng bệch nay càng thêm nhợt nhạt, nhưng cảm giác ấm áp sau lưng luôn giúp cậu bé chống đỡ.
……
…….
Úc Mộng Dao đứng ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp, từ trên cao nhìn đám người đang điên cuồng chật vật trên mặt đất, hình như muốn đem cảnh tượng này khắc sau vào trong đầu mình. Đó là quá khứ của cô, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải tương lai nữa rồi….
Hai giờ sau….
Thi thể trên nền xi măng đều bị Trang Thiển đóng băng, phòng ngừa tang thi bị hấp dẫn mà đến. Mọi người chia tổ thu thập vật tư.
Những người đàn ông nằm trong phòng đã được chữa trị, bọn họ yên lặng ôm người yêu của mình, nhỏ giọng an ủi, bọn họ đã rất cố gắng, nhưng chung quy vẫn không thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ, cũng may trời cao cho bọn họ cơ hội lần nữa. Nhìn những cô gái khóc rống nhào vào lòng người đàn ông của mình, còn những người còn lại thì ánh mắt trở nên bi thương mà khóc nức lên, người bảo vệ các cô đã chết rồi, thậm chí ngay cả thi thể đều là tùy ý bị ném đi xa xa, vì tránh cho mùi máu tươi dẫn đến phiền phức, Trang Thiển nhìn hai người kia, một người ánh mắt trở nên kiên định, một người khác lại vẫn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng, trong lòng cậu thầm hít một hơi.
Mấy cô gái khác thì sắc mặt vô cùng quái dị, dường như lẫn lộn giữa ghen tỵ, hâm mộ, căm ghét cùng tuyệt vọng điên loạn.
“Trong phòng bị khóa này có người nè!” Một sinh viên nam hô lên.
Đập bỏ khóa, mấy người đàn ông được dẫn ra ngoài, bọn họ cũng rất tiền tụy nhếch nhác, nhưng so với mấy người bị hại trước đó thì coi như đã tốt hơn nhiều lắm.
Có đôi khi sự việc luôn tầm thường như thế, khi giữa người yêu cùng sinh mạng bị đưa ra làm lựa chọn, họ đã chọn sống tạm bợ nhưng trong lòng luôn ray rứt, vì thế bị bắt đi tìm kiếm vật tư. Những người này, chẳng qua là hôm nay khi trở về liền bị mang đi khóa lại trong căn phòng đó để ngăn ngừa có hành động làm hỏng việc.
Mấy đôi tình nhân phức tạp nhìn, vô luận bọn họ về sau là hận hay tha thứ, cùng hiện tại không có liên quan.