Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 54 : Tiêu diệt
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, mọi người chỉnh lý lại rồi đi vào mật đạo trong núi. Lúc tiến vào thông đạo, Trương Mộ Vũ đang chui rúc trong chăn, ngủ say sưa. Nhưng rất nhanh, cảm giác có tiếng bước chân cùng bị nhìn chăm chú làm nhóc mạnh mẽ mở mắt bật người dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trang Thiển chú ý thấy đồng tử của nhóc con hơi co rút lại, thấy rõ là ai thì mới nhẹ nhõm xuống. Trương Mộ Vũ xoa xoa hốc mắt, ngày hôm qua khóc nhiều, cũng mới ngủ được một chút thôi, mắt nhóc có hơi sưng sưng. Nhóc nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc quần áo của mình, bên kia, bọn Trang Thiển đã ngồi vòng quanh cái bàn trà.
Trương Mộ Vũ đứng cạnh bàn, bảo trì khoảng cách ba bước, trong sự huy vọng mang theo một tia thận trọng: “Tôi nghĩ hôm nay mấy người sẽ không đến chứ.”
Trang Thiển buông chén trà trong tay: “Bọn anh muốn làm nhanh rồi đi.”
Rất nhanh, mọi người đứng ở mật thất sau từ đường, Mạnh Viễn thông qua mật thất quan sát bên ngoài: “Chậc, thứ này so với kính viễn vọng còn tốt hơn nhiều nha, hoàn toàn không phù hợp với nguyên lý quang học gì hết.”
Trương Mộ Vũ hơi khẩn trương, nhóc không ngờ rằng mọi chuyện đến nhanh như vậy thế nên thấy có chút không chân thật: “Ngọc bội cứ sáu tiếng thì sáng một lần, mỗi ngày bốn lần, đều rất đúng giờ. Bọn họ sẽ không tha cho người dám đến gần từ đường đâu.”
“Khó trách từ đường cách chân núi gần như vậy, mà quốc lộ lại được xây ngay giữa sườn núi, phỏng chừng đám tang thi có cảm giác nguy cơ đây mà. Dù sao bọn chúng còn chẳng có trí tuệ, chỉ theo bản năng bảo vệ bảo vật.” Diệp Cảnh Trình nhìn đồng hồ, “Trùng hợp, sắp đến tiếng thứ sáu rồi, chúng ta khiến hào quang tắt đi hả?”
“Không bằng để ánh sáng tán đi thì sắp xếp cho ổn định.” Cố Thần trầm ngâm, “Nháy mắt khi ánh sáng tắt thì đám tang thi sẽ ngưng động trong chốc lát.”
Úc Mộng Dao từ túi trữ vật lấy ra bảo vật truyền thừa của cô, cái đao thật lớn trong không trung phát ra tiếng ngâm khe khẽ, tựa như ai oán với chủ nhân vì đã lơ là nó. “Nhanh lên thôi, chúng ta chỉ có khoảng mười phút.” Úc Mộng Dao quấn tóc lại, nở một nụ cười đầy tự tin.
“Đi nào.”
Cửa đá bị đẩy ra, đi vào căn phòng đặt đồ thờ cúng, mọi người bắt đầu sắp xếp, tiếp đó thì đợi thời gian trôi.
Đing…
Đồng hồ trên tay Trang Thiển rung nhẹ lên, đến rồi!
Hai khối ngọc bội dần phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tang thi bậc một trong phòng cũng dần xôn xao, bắt đầu muốn tiếp cận bàn thờ.
Chính là lúc này! Trang Thiển đưa tay phải ra, quơ mạnh trong không trung, người cũng nhanh chóng bật khỏi vị trí trước đó.
Oanh….
Đại đao của Úc Mộng Dao chém văng hai con tang thi bậc một ra ngoài, hai con tang thi khác gào rống phẫn nộ tiến hai bước về phía cô, nhưng lại do dự xoay quanh tại chỗ hai vòng, lần nữa lui sát về phía bàn thờ. Tuy nhiên công kích của Úc Mộng Dao vẫn cứ theo sát, hai tang thi không thể không tránh đi, hơn nữa còn phản kích, dần dà, tang thi phẫn nộ hoàn toàn bỏ qua ngọc bội đang tỏa ra hào quang, bắt đầu truy đuổi thức ăn cũng hấp dẫn như vậy. Dọc theo đường đi, Úc Mộng Dao lại trêu chọc thêm đám tang thi bên ngoài, vì thế bốn con tang thi bậc một căm phẫn rít gào, đi theo cô ra chỗ thiền điện.
Lối ra phía sau núi.
Trời lại mưa, đám người Trang Thiển vẫn như trước mặc áo mưa, nhưng nhóc con lại không cầm dù, những hạt mưa tí tách rơi trên người nhóc, phảng phất như được mẹ vuốt ve.
“Nhóc… về sau muốn làm gì?” Đường Duẫn Triết do dự một chút, vẫn hỏi ra.
Trương Mộ Vũ nâng đầu lên nhìn cậu ta, nhận ra nước mưa rơi vào mắt, vì thế nhóc lại cúi đầu. Nhóc nhìn phiến đất ẩm ướt dưới chân mình, cỏ non với màu xanh lá mơn mởn, cả núi non đều sức sống bừng bừng. Trương Mộ Vũ nhìn về phía thôn ở chân núi, vừa rồi từ đường xảy ra động tĩnh lớn như vậy, người trong thôn khẳng định sẽ rối rắm, không có thứ bảo vệ sự sống, bọn họ rồi sẽ ra sao? Lần nữa nguyền rủa mình đã đem tai nạn đến cho thôn? Hối hận vì đã không tiêu diệt luôn mình?
Trương Mộ Vũ nhớ đến mẹ của nhóc, đó là một người phụ nữ rất dịu dàng, có lẽ mẹ không hẳn gọi là xinh đẹp, thậm chí có chút thô kệch, nhưng mẹ rất ôn nhu còn thông minh. Lúc mẹ chết, luôn gắn gượng nắm chặt tay mình, không ngừng lặp lại hai việc, thứ nhất “Tiểu Vũ là bảo bối của mẹ, không phải tai tinh.”
Mà điều thứ hai….
Trương Mộ Vũ nhìn Trương gia thôn đằng xa kia: “Mẹ nói, không cần hận bọn họ, oán hận chỉ hủy hoại bản thân thôi.” Nhóc lại giương mặt lên, hạt mưa rơi trên mặt nhóc, rơi vào trong mắt, nở một nụ cười đầy châm chọc: “Hơn nữa, tôi không làm gì thì bọn họ cũng sẽ tự chết đi thôi.”
Đường Duẫn Triết có chút khoa trương vỗ ngực: “Vậy tốt rồi, anh còn tưởng rằng nhóc sẽ bảo vệ xã hội, thứ này cho nhóc.” Cậu ta lấy ra một cái bao nhỏ, bên trong có một tiểu đao cùng bản đồ thể hiện con đường và khu vực an toàn.
“Hừ!” Trương Mộ Vũ bất mãn trừng cậu ta, mái tóc đen ngắn bị mưa thấm ẩm ướt, dán vào hai bên mặt, ánh mắt vẫn quật cường như trước, cũng như xác minh chuyện gì đó, nhóc tiếp nhận bao nhỏ, không tự nhiên nhìn Đường Duẫn Triết thanh âm bé xíu: “Cảm ơn… Mà nè, anh xướng cho tôi nghe đi.”
Đường Duẫn Triết sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại, hơi ngượng ngùng muốn gãi đầu, lại chạm phải mũ của áo mưa. Cậu ta nở nụ cười thiệt tươi, bắt đầu nhẹ giọng ngâm xướng:
“Lá trúc xanh biếc, hoa đào hồng, qua trời lạnh là tiết thanh minh.
Trứng gà luộc, bánh cuốn, chơi đu dây rồi lại thả diều.
Cảnh xuân ngoại ô đẹp như tranh vẽ, cả nhà già trẻ cùng đi đạp thanh.”
Trương Mộ Vũ đứng trong mưa, người trước mặt này, giọng không chút mềm mại, còn lạc điệu, nhưng có lẽ đứng dưới cơn mưa mơ màng, nhóc hoảng hốt như nghe thấy tiếng ca xướng của mẹ, nhìn mẹ ngồi trên giường sưởi, cẩn thận bện một giỏ trúc, trong sân, cha vẫn nghiêm túc gõ gõ đập đập, vì nhóc làm thêm một món đồ chơi mới….
Tiếng ca đã dứt từ lâu, Trương Mộ Vũ mới nâng đầu lên, trước mặt đã không còn ai.
Chỉ có mưa xuân tinh tế vẫn còn rơi.