Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 57 : Gặp lại
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Lý Kế Nghiệp cẩn thận xem xét từng gian hàng, cố gắng tìm ra đồ vật hữu dụng, tuy nhiên gã biết có lẽ gã sẽ không thu hoạch được gì. Chị họ cứ kéo tay gã, ở bên cạnh líu ra líu ríu, giọng nói nhõng nhẽo khiến gã thiệt đau đầu cực kỳ.
Lý Kế Nghiệp vừa đứng dậy từ một quầy hàng, Trương Nhã Tiệp liền đột nhiên bắt lấy cánh tay gã, móng tay thật dài cách một tầng áo mùa xuân (X: áo dành cho dịp xuân) như tiến vào trong thịt gã, gã ăn đâu nhíu mày; “Chị họ à, tuy mẹ để tôi đưa chị theo, nhưng chị cũng không nên cứ quấy rầy tôi làm việc chính chứ.”
“Việc chính gì chứ, em đã xem nửa ngày trời rồi, không việc gì thì đi tìm đồ cổ làm chi, lại không có chút lợi ích nào.” Trương Nhã Tiệp bất mãn chu chu cái môi mỏng mềm, nhỏ giọng lẫy, nhưng tay vẫn thức thời buông ra, em họ này của cô chính là người thừa kế của Lý gia, ông nội nói phải qua lại tốt với gã.
Lý Kế Nghiệp để ý thấy Trương Nhã Tiệp buông lỏng tay nhưng lực chú ý không quan tâm lắm, chỉ di di mũi chân lo lắng nhìn quanh quất trong dòng người, tựa hồ muốn tìm ai đó. Lý Kế Nghiệp tuy không nhẫn nại nỗi, nhưng vẫn kiên trì ôn nhu hỏi: “Chị họ?”
“Em xem người đó.” Trương Nhã Tiệp hưng phấn bắt lấy cánh tay Lý Kế Nghiệp, lậy trời, quả thật là Cố Thần rồi! Tay cô ta được bảo dưỡng rất tốt, móng tay sơn màu mật ong, vui vẻ chỉ về phía Cố Thần để Lý Kế Nghiệp nhìn: “Anh ấy nhất định sẽ là chồng chị đó.”
Lý Kế Nghiệp cố nén đau đớn trên tay theo ánh mắt Trương Nhã Tiệp nhìn qua, liền sửng sờ tại chỗ, ngay cả cái đau trên tay cũng quên: “Là họ à….”
Trương Nhã Tiệp hoàn toàn không để ý, nắm lấy tay em họ mình xuyên qua dòng người, cho đến khi đuổi kịp Cố Thần cùng Trang Thiển đang đi thực chậm: “Cố Thần!”
Cố Thần và Trang Thiển quay đầu lại, nhìn thấy Trương Nhã Tiệp trên tay còn kéo theo một người, vui sướng nhìn Cố Thần. Hai đôi mắt dừng lại trên người bị cô ta nắm chặt, gã so với Trương Nhã Tiệp cao hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn nho nhã lại lễ phép, tây trang hưu nhàn tôn lên một cỗ khí chất tinh anh mà xa cách. (X: Sao khi nãy nói là áo mùa xuân mà =.=)
Nam tinh anh cũng nhận ra họ, hiển nhiên có chút giật mình, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình, thoát khỏi tay Trương Nhã Tiệp đang nắm lấy mình, nở một nụ cười kinh hỉ: “Chào hai người, thực không ngờ ở chỗ nàu được gặp lại cả hai.”
Trương Nhã Tiệp thấy được người mình thích, tuy nhiên ánh mắt Cố Thần lại hoàn toàn không dừng lại trên người cô ta, điều này làm cho cô lúng túng lại hờn giận, nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra Cố Thần cư nhiên lại nhận biết em họ của mình, vì thế nũng nịu tiếp lời, giọng nói cũng lộ ra sự vui sướng: “Kế Nghiệp, em quen biết Thần sao?”
Lý Kế Nghiệp gật đầu, thể hiện sự cảm kích đúng mực: “Lúc trước là hai vị tiên sinh đây cung cấp vũ khí cho tôi, bằng không tôi cũng không thể đến B thị nhanh như vậy.”
“Thì ra là vậy à, thật trùng hợp quá.” Trương Nhã Tiệp che miệng thấp giọng cười, cô hất một lọn tóc trước ngực ra sau, vô ý cố tình lộ ra khuôn ngực đẹp đẽ, “Thần, đây là Lý Kế Nghiệp em họ em đó, trước đó nhà chú luôn ở P tỉnh. Anh coi hai nhà chúng ta thiệt rất có duyên phận nha.”
Sắc mặt Cố Thần không đổi, đánh giá cậu thiếu niên tinh anh đó, mạt thế vừa bắt đầu bọn họ đã gặp nhau siêu thị ngoại ô. Không ngờ cậu ta lại là cháu trai của Lý gia, nghe nói cha mẹ hiện đang ở P tỉnh, phỏng chừng thêm vài năm nữa có thể đến B thị thăng chức lên cao, đáng tiếc.
Trang Thiển trừng mắt với hắn, ánh nước lưu chuyển trong mắt: “Đợi tý nữa nói cho anh biết.”
…….
Lý trạch….
Trương Nhã Tiệp đã về nhà, Trương Liên Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Kế Nghiệp đang ngồi ngây ngắn trên sô pha: “Kế Nghiệp, đến phòng mẹ một chút.”
“Mẹ?” Lý Kế Nghiệp ngồi trên sô pha dài hỏi.
Trương Liên Nguyệt nhấp một ngụm trà nhỏ: “Mẹ nhớ đã dặn dò con rồi, phải đi theo Nhã Tiệp.”
Lý Kế Nghiệp nhíu mày, kỳ thật quan hệ của gã với bà vẫn lên có lễ nhưng xa cách, tuy nhiên gã với cha lại thân thiết hơn nhiều, trong trí nhớ của gã, mẹ chính là một người luôn nắm giữ chủ quyền trong nhà và luôn đấu đá với đám đàn bà bên cạnh cha ở bên ngoài. Nhưng kể từ khi cha biến thành tang thi, mẹ luôn ở nhà lại còn rất mau nổi giận, làm cho gã có chút khó hiểu cùng khó chịu: “Tiểu công tử của Cố gia cũng không có ý gì với Nhã Tiệp, theo đuổi chỉ mang lại kết quả ngược mà thôi.”
Trương Liên Nguyệt đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn: “Cố gia là cái thá gì, phải cần con đi lấy lòng à? Chờ ông ngoại con thành công, nó chỉ có thể nhìn sắc mặt Nhã Tiệp mà sống qua ngày thôi.”
Lý Kế Nghiệp không thể nóng giận mà nhăn mày, cung kính mở miệng: “Mẹ à, trước mắt thì Lý gia là trung lập.”
Trương Liên Nguyệt nắm chặt chén trà trong tay, những nếp nhăn trên mặt vốn luôn được bảo dưỡng tốt giờ có chút run run, giọng nói nghiêm nghị: “Ông nội mày cái gì cũng không dám làm, đợi việc này kết thúc, phái trung lập thì có thể đạt được cái gì chứ? Chỉ có đưa than trong ngày tuyết rơi mới là đạo lý, việc dệt hoa trên gấm gì đó tương đương với không làm gì sất! Mẹ là mẹ mày, chẳng lẽ sẽ hai mày sao hả? Đàn ông thành niên đồng lứa với mày trong Trương gia chẳng còn ai sống sót, đợi đến khi có sinh mạng mới, thì mày sớm đã đứng vững vàng rồi, chẳng lẽ mày không muốn…”
“Con mới vừa về B thị nên không biết, ông ngoại con nói cho mẹ nghe rồi, Cố gia….”
Trương Liên Nguyệt chậm rãi nói xong, biểu tình Lý Kế Ngiệp không khỏi có chút dao động.