Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 61 : Vây Quét (Thượng)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Thời điểm trực thăng bay đến, đám tang thi bình thường vây quanh khu thực nghiệm bắt đầu xôn xáo lên, bọn nó gầm rú quơ quào tay về phía không trung, hương vị thơm ngát của dị năng giả hấp dẫn chúng nhưng lại không tới gần.



Trực thăng nhanh chóng bay đến phía trên trung tâm sở nghiên cứu. Tầng thượng cực kỳ trống trải, im lặng đến dọa người, chỉ có một đống máy móc không rõ tác dụng vẫn còn vận hành, lớp kim loại bên ngoài dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng chói mắt. Trang Thiển híp mắt quan sát, phát hiện tất cả cửa thông đến tầng thượng đều mở tung.



Tiểu Vương thả thang dây xuống, xoay người: “Được rồi, chúc mọi người thành công!” Vì không muốn bị tiếng động cơ trực thăng át đi, cậu ta rống rất lớn.



“Tôi xuống trước.” Cố Thần bước tới cửa đầu tiên, theo dây thang đi xuống, thang dây lung la lung lay, Cố Thần bước xuống rất mau. Cách tầng thượng khoảng năm mét, hắn thả người nhảy xuống.



“Gào!!!!” Một bóng đen vụt mạnh ra từ chỗ tối của đống máy móc, đạp tường lấy lực nhảy tới, giống như một vệt đen bắn về phía Cố Thần, mà lúc này Cố Thần đang ở giữa không trung. Tiểu Vương chỉ cảm thấy mắt mình bị ánh sáng nơi tầng thượng chiếu tới hoa cả lên, không nhìn rõ được động tác của tang thi.



Vụt….



Một đạo ánh sáng nhỏ xẹt ngang qua một bên mặt, chỉ trong nháy mắt đã đánh trúng vệt đen đó, rồi mang theo bóng đen bắn thật mạnh về phía mặt đất, phát ra tiếng vang nhức óc. Tiểu Vương mới thấy rõ con tang thi đang giãy dụa trên nền đất, bụng nó cắm một cây tên màu vàng kim, trên thân còn khắc hoa văn kỳ quái. Cậu ta hậu tri hậu giác sờ vào bên tóc bị rối tung lên vì mũi tên, xoay người, nhìn vào người thanh niên đã chia trứng cuộn cho cậu ta đang cầm trên tay một cánh cung thật lớn.



“Gào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng gào rống càng thêm vang vọng hơn vừa rồi khiến Tiểu Vương mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Cố Thần đang đứng bên cạnh xác tang thi, còn đầu nó thì bay đến chỗ xa xa, lưu lại một vệt máu trên nền tầng thượng. Nói là vệt máu, không bằng nói là vì theo quán tính của sự công kích khiến thịt thối cùng máu đông vẩy vào trên tường. Tiểu Vương nuốt nước miếng, chỉ trong thời gian một nháy mắt đã giải quyết một con tang thi bậc một?



Cố Thần phất tay, những người khác ngó lơ sự sững sờ của Tiểu Vương, bắt đầu rời khỏi trực thăng. Trong lúc đó, lại có hai tang thi bậc một trốn ở góc khác nhau lao ra, mau chóng bị đám người nhảy kịp xuống đất giải quyết. Trang Thiển đi cuối, đi ngang qua vỗ vai Tiểu Vương đang ngơ ngác: “Bye bye.”



Tiểu Vương lập tức lấy lại tinh thần, lại nhìn vào người một roi liền quất bay một con tang thi, tang thi đó liền bay về phía cô gái mà cậu ta luôn cảm thấy ôn nhu dịu dàng kia, trong tay cô cầm một thanh kiếm lớn, hoa văn trên thân kiếm lưu chuyển ánh sáng kỳ dị. Tiểu Vương cẩn thận thầm than một phen, cậu ta chưa từng thấy qua loại vũ khí này, thì ra đây là nguyên nhân cấp trên hạ lệnh phải thu thập đồ cổ ư? Tiểu Vương thu lại dây thang, đóng cửa cabin: “Đi thôi.”



Trực thăng chậm rãi bay lên, rời khỏi sở nghiên cứu, Tiểu Vương trông thấy tầng thượng càng lúc càng nhỏ, mọi người bên trên chỉ còn lại một điểm nhỏ mới rời đi tầm mắt, có lẽ tiểu đội này sẽ thành công.



Diệp Hi Văn vỗ ra một tiểu quang cầu cho Cố Thần, khôi phục một phần năng lượng của hắn, sau đó tất cả mọi người có công kích đều lấy ra một khối linh thạch bắt đầu hồi phục.



“Đường Duẫn Triết, sao rồi?” Trang Thiển một bên cảnh giác nhìn mấy cánh cửa lớn rộng mở, một bên hỏi.




Micrọphone lại trầm mặc một hồi, mới lại vang lên, dường như có chút xấu hổ: “Mấy cậu có thể đem thức ăn đưa qua từ cửa nhỏ không? Thực xin lỗi quá, như vậy thật sự có phần xúc phạm, nhưng bọn tôi không còn thức ăn nữa.”



“Không sao.” Cố Thần lấy thức ăn cùng nước trong từ nhẫn trữ vật ra.



Trên cánh cửa kim loại nặng nề mở ra một cánh cửa hình chữ nhật nhỏ, Cố Thần ngồi xổm đưa từng thứ từng thứ vào trong.



“Chuyện là, chàng trai…” Trong microphone vang lên thaanh âm của một người phụ nữ, bi thương lại tuyệt vọng, “Con có thể giúp dì một chuyện được không? Dì đưa hình của chồng dì cho mấy đứa coi, nếu các con thấy ông ấy đã biến thành tang thi thì làm ơn để lại cho ta thi thể trọn vẹn, còn tinh hạch, phải rồi, nếu ông ấy tiến hóa các con sẽ giữ tinh hạch phải không? Dì có thể dùng mọi thứ để trao đổi….”



Lời của bà ta còn chưa dứt, bên cạnh lại vang lên một giọng nói già nua: “Còn con ông nữa…”



Microphone liền lục tục vang lên thanh âm của bảy tám người nữa, có ảnh chụp người thân cùng lời thỉnh cầu còn những người không có ảnh thì thở dài.



“Được rồi. Nhưng tôi không đảm bảo đâu.” Trang Thiển bất đắc dĩ đáp ứng.



“Cám ơn cậu, tận lực là được rồi!” Âm thanh cảm tạ đồng loạt vang lên qua microphone.



Lúc này Cố Thần cũng đưa thức ăn xong, nhận được từ cửa sổ nhỏ sáu bức ảnh chụp, có ba người đàn ông, cùng hai người phụ nữ; còn có một cô bé đáng yêu, hai bên thắt bím, tay ôm búp bê. Rõ ràng là hình chụp cực kỳ nghệ thuật, trong ảnh là một đứa nhỏ với nụ cười trong sáng, khuôn mặt đã có chút mơ hồ vì rửa nước mắt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng diện mạo.



Đúng lúc này, có bốn con tang thi từ lầu bốn leo lên.



Đường Duẫn Triết bắn một mũi tên vào một con như cái bóng đang vọt từ lầu ba lên, bóng đen dừng lại, Diệp Cảnh Trình tức khắc xuất hiện sau lưng tước đi cái đầu của nó.



“Chúng tôi đi đây.” Nói xong, đám người Trang Thiển nhanh chóng đi dần xuống dọn dẹp.