Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 69 : Đánh Úp

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


“Oành…oành…” Giây tiếp theo, lực chú ý của mọi người lập tức tập trung vào mặt sông. Nơi các mũi tên rơi xuống, một con bạch xà siêu lớn vọt lên khỏi mặt nước, bay lên không vẫy đuôi, làm văng tầng tầng bọt nước, rồi chui ngay vào sông.



Bởi vì trên mặt sông còn dập dềnh sóng nước cùng bọt nước, tình cảnh mơ hồ ở mặt sông làm cho người khác cảm thấy không thực, Trang Thiển chỉ thấy bóng trắng nhoáng lên, tang thi liền biến mất trong lòng sông, khi nhìn lại, chỉ còn tầng tầng hoa sóng, có chút không rõ.



Những người còn lại trong tiểu đội Mặc Huyền ngay từ lúc Trang Thiển hô gọi Đường Duẫn Triết thì lục tục chạy tới, đều thấy màn này, ánh mắt không khỏi ngưng trọng.



Một hồi lâu, trên mặt nước mới yên tĩnh lại, nước xong xanh như ngọc bích chậm rãi xuôi dòng, yên ả như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Lúc này, người đứng bên bờ sông bắt đầu ồn ào, không ít ánh mắt đều hướng về phía lầu nhỏ mà Trang Thiển đang ở, thậm chí cón người lớn gan còn dùng tay chỉ trỏ cây cung siêu lớn lưu chuyển ánh sáng rực rỡ trong tay Đường Duẫn Triết.



Đường Duẫn Triết thở phào nhẹ nhõm, tay cầm cung buông xuống, Trang Thiển cùng Cố Thần quan sát một lúc, cũng thở ra một hơi, chuẩn bị xoay người về phòng.



Vì hành lang dài có kết cấu kiểu chữ ‘L’, tầm nhìn của Úc Mộng Dao tại khúc quẹo có chút hẹp, nên khi mọi người khẽ thởi phào một hơi. Tiếp đó cô giật mình phát hiện phía mé sông gần núi Côn Lôn có gì đó chợt lóe, lập tức đề phòng: “Đợi chút.”



Trên mặt sông ở thôn Côn Lôn có rất nhiều thuyền bè gỗ đỗ ven bờ, sau mạt thế lại chẳng ai dùng, vì thế nó cũng dần dần hoang phế, chỉ dừng sát bên rìa sông, dập dềnh theo gợn sóng. Thành viên trong tiểu đội Mặc Huyền bị Úc Mộng Dao gọi ngưng lại chằm chằm nhìn mặt sông, đột nhiên Diệp Hi Văn nhỏ giọng hô lên: “Vừa rồi mấy cái bè đó khẽ động đó.”



Nhưng khi nhìn về phía cậu nhóc chỉ, lại sóng êm gió lặng.



Đường Duẫn Triết nhìn không ra được môn đạo nào, vì vậy nhắm mắt lại, cây cung dài được nắm chặt trong tay, thả lỏng cảm thụ hơi thở của gió. Nói tới thì cũng khéo, cậu ta thuộc tính phong, mối then chốt ở đây liền hợp lý, khi tiến vào loại trạng thái kỳ diệu này, cảm nhận được trên mặt sông đều có gió nhẹ thoảng qua, hình thành một quy luật đặt biệt, sau đó phản chiếu trong đầu cậu ta….



Những người khác nhìn thấy trên người Đường Duẫn Triết dần dần ngưng tụ ánh sáng xanh lơ nhàn nhạt, dường như hòa một thể cùng với hoàn cảnh, nên ai cũng hết sức bảo trì trầm mặc, nhìn chăm chăm về hướng sông.



Ùm….



Cố Thần nhíu nhíu mày, hắn nhìn thấy một bóng trắng chớp thoáng qua trong làn nước bích thủy, biến mất trong trong đám bèo trôi, càng lúc càng gần thôn Côn Lôn hơn so với vừa rồi.



Lúc này những người vì nghe ồn ào hấp dẫn tới rồi tụ tập bên bờ sông vẫn chưa rời đi, một số người chú ý thấy Mặc Huyền tiểu đội trong tòa lầu tỏ ra cảnh giác hẳn, nhận ra gì đó thì liền trở lại nơi an toàn, còn lại là đám người càng thêm hào hứng đứng tụm một chỗ thảo luận.



“Chậc, tôi xuống đó.” Úc Mộng Dao xoay đầu nhìn thoáng hướng dưới lầu, biến mất khỏi hành lang.
Mạnh Viễn dựa vào tường gỗ, nở một nụ cười đáng khinh: “Tôi còn tưởng cô sẽ đem thùng rượu kia uống sạch rồi đánh một giấc đã đời chứ.” Lúc trước dưới sự an bài của Trang Thiển, ngay khi Úc Mộng Dao vừa tìm được hắn đã uống hết nguyên chai Champagne siêu lớn, rồi ngủ một ngày một đêm, sau đó lại như không có việc gì xảy ra, cuộc sống huấn luyện so với người khác còn chăm chỉ hơn, hắn rất thưởng thức điều đó.



Úc Mộng Dao quấn một lọn tóc, nhẹ nhàng mỉm cười: “Có một số việc, nếu anh luôn vì nó mà đau khổ, chứng minh anh còn chưa buông tay được.” Cô đã buông, cho nên chỉ là có chút bùi ngùi mà thôi, cũng sẽ không ghi tạc tận đáy lòng nữa.



“Được rồi, nói chuyện chính thôi.” Trang Thiển thấy đề tài cần phải chấm dứt, bắt đầu vô chuyện chính, biểu tình của những người khác cũng nghiêm túc hẳn lên.



Biểu tình luôn ôn hòa của Diệp Cảnh Trình cũng tản đi không ít: “Tôi không ngờ rằng tang thi xà lại có trí tuệ cao như thế.”



“Đúng vậy.” Cố Thần tiếp nhận câu chuyện, “Mỗi bước tấn công của nó đều vô cùng tinh tế, ẩn núp hoàn hảo, lợi dụng sự khinh địch của kẻ địch, thậm chí còn có thể thay đổi cách tấn công trong không trung, nếu lúc ấy Úc Mộng Dao và Mạnh Viễn không tới đó, đám người kia sẽ bị nó lôi xuống nước ăn luôn.”



Trang Thiển mềm nhũn dựa vào người Cố Thần bổ sung nói: “Hơn nữa, nó hoàn toàn không ham chiến, động vật bình thường khi bị chọc tức sẽ không dễ dàng rời đi tu sanh dưỡng tức như vậy.” (X: tu sanh dưỡng tức – rèn luyện và dưỡng sức lại)



Đường Duẫn Triết gật đầu: “Rõ rành rành là con xà đó cực thông minh, nó ở dưới nước ngây ngẩn cả buổi, chả nhúc nhích tý nào, nếu không phải tôi vào trạng thái, tuyệt đối sẽ nghĩ nó đã rời khỏi đó rồi.”



Lập tức ai nấy đều lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi.



Đột nhiên, Diệp Hi Văn kéo góc áo Diệp Cảnh Trình, khi Diệp Cảnh Trình nhìn qua cậu nhóc mới khẽ mím môi, nói ra nghi hoặc của mình: “Nhìn bộ dáng của con tang thi xà đó không bị thối rữa, khẳng định đã ngoài cấp ba, vậy rốt cuộc nó là tang thi cấp mấy?”



Úc Mộng Dao nhớ lại: “Có vẻ là cấp ba?” Dứt lời cô nhìn qua chỗ Mạnh Viễn, không có trực tiếp đánh nhau nên phán đoán bằng khí tức luôn không quá chuẩn.



Đường Duẫn Triết nghĩ ngợi, cũng nhìn về phía Mạnh Viễn, cậu ta chỉ bắn ra công kích, nhưng hiệu quả cụ thể thì cậu cũng đâu biết.



Mạnh Viễn công nhận phán đoán của Úc Mộng Dao: “Cấp ba, hẳn là trạng thái trưởng thành.”



Trang Thiển nhíu tít mày: “Quên đi, chúng ta tiếp xúc quá ít, trước báo về tình huống bên này rồi tiếp tục thăm dò nhiều hơn.”