Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 71 : Dị Thường
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Đến khi về tới thôn Côn Lôn, tiểu đội Mặc Huyền có vẻ hơi chật vật, mấy người đi ngang qua dòm ngó thấy kỳ kỳ, xúm lại với nhau bàn ra tán vào.
Trở lại nhà sàn, A Lập cũng giật mình thốt lên: “Các người sao thành ra như thế? Mau lên lầu nghỉ đi, tôi đi nấu cơm liền đây.”
Trang Thiển cười cười, cậu rất có hảo cảm đối với người phụ nữ nhiệt tình chất phát này, cậu lấy từ trong nhẫn ra chuỗi gà rừng cũng thỏ hoang đã xử lý xong: “Này cho dì, mấy ngày này làm phiền rồi, nếu ướp phơi sẽ ăn được khá lâu, ngày mai cũng không cần chồng dì phải ra ngoài.”
Hốc mắt A Lập có chút ướt, bà cũng không từ chối, chỉ không ngừng nói cảm ơn, sau đó đem đống thứ đó dọn đi. Người chân chính trải qua mạt thế cực khổ sẽ không bày đặt kiểu cách, có đôi khi chỉ cần một khối thịt cũng sống lâu thêm vài ngày, đó chính là hy vọng.
Úc Mộng Dao mỉm cười dựa cửa gỗ: “Hôm nay chúng ta đi Tiểu Côn Lôn, nhưng cũng không đụng mặt ai khác.”
A Lập cảm kích gật đầu: “Không sao, dị năng nhà tôi mới cấp một, nào dám tới Tiểu Côn Lôn, ổng chỉ quanh quất ngoài núi nhỏ thôi hà.”
Trở về phòng, Trang Thiển cùng Cố Thần lập tức tiến vào không gian đào nguyên, hiện giờ đã đầu hè, hoạt động tý xíu liền nóng muốn chết, trên người luôn có một tầng mồ hôi mỏng, dính dấp ươn ướt, rất khó chịu. Ở chân núi có một đầm nước, nước trong đó thanh lương mát mẻ, Trang Thiển và Cố Thần tùy ý ném quần áo trên bờ rồi nhảy xuống. Đợi chà rửa sạch sẽ xong, Trang Thiển mới kéo lấy tay Cố Thần, hai người cứ khỏa thân như thế chuyển tới dục trì trong Mặc Huyền điện.
Sau khi rót linh nhũ tắm lần hai, Trang Thiển và Cố Thần thần thanh khí sảng thay quần áo sạch, đi ra phòng. Trong không gian trữ vật của những người khác cũng có một lượng nước lớn đủ dùng tắm rửa, một lúc sau đều sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái dựa vào hành lang thưởng thức cảnh sông.
Ghế mây đã bị hai cha con Diệp gia chiến đóng.
Úc Mộng Dao ném rất nhiều hạt giống trên hành lang, tay nhẹ nhàng chạm vào lan can, những hạt giống phát ra ánh sáng lục trong trẻo, chậm rãi sinh trưởng. Đầu tiên mấy nhánh cây cong cong uốn lượn quấn chặt lại với nhau, tạo thành hình dáng của băng ghế dài, bên cạnh nó còn có một cái xích đu. Tiếp đó là dây leo, nhánh nhỏ xang biên biếc quấn lấy cành khô màu rám nắng, điểm tô cho nó càng thêm đẹp đẽ. Cuối cùng vài chỗ nở ra mấy đóa hoa nhỏ màu tim tím, Úc Mộng Dao vừa lòng vuốt vuốt tóc dài, ngồi trên cái xích đu duy nhất.
Những người khác chỉ cười, cũng ngồi xuống, hướng mắt về phía sông nước trong xanh, đối diện sông, chính là Tiểu Côn Lôn.
Trang Thiển thiết lập một cái kết giới cách âm.
“Tôi nghi ngờ, Côn Lôn có ít nhất một con tang thi đã ngoài cấp ba.” Trang Thiển còn nhớ rõ kiếp trước lúc cậu khống chế đám tang thi công thành, chỉ cần gầm một tiếng, tang thi cấp thấp hoàn toàn chẳng chống cự nổi. Còn nếu cậu cưỡng chế thao túng, thì tang thi thấp hơn cậu một cấp sẽ nghe theo những mệnh lệnh đơn giản trong thời gian ngắn, cho dù có khôi phục trí nhớ cùng lý trí cũng chả thể kháng cự được. Nhưng mệnh lệnh càng phức tạp, tủy như làm cơm, làm một nửa cũng sẽ chống cự lại.
Mấy người còn lại cũng hiểu rõ điều đó, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng.
Cố Thần có hơi đăm chiêu: “Như thế thì hẳn là tang thi khoảng cấp bốn cấp năm gì đó, khi nãy tang thi chiến đấu với tôi cùng con tang thi xà kia đều bị khống chế, chúng nó đều ở cấp ba.”
Diệp Cảnh Trình gật gật đầu, nhìn về phía mặt sông yên ắng: “Bởi vì tang thi không có trí tuệ, mới có thể khống chế làm ra động tác chính xác như thế?”
Mạnh Viễn cũng không đồng ý: “Không thể nào, tang thi cấp cao chỉ dùng thanh âm khống chế tang thi cấp thấp, hôm đó lúc chúng ta chiến đấu đâu có nghe tiếng gầm rống nào.”
“Ừ, hơn nữa theo lý thuyết nếu không chế một con tang thi cấp ba khiến nó chịu chết, nó nhất định sẽ phản kháng.” Cố Thần nhớ lại đợt chiến đấu vừa rồi, “Nhưng con tang thi đấu với tôi đột nhiên như mất đi ý thức cứ liều mạng tấn công.”
Trang Thiển để ý thấy, ánh mắt Mạnh Viễn rất sáng, bên trong lóe lên hào quang hưng phấn khát máu, nhưng vẫn cực kỳ tỉnh táo, tính toán từng bước tấn công. Theo công kích càng ngày càng nhanh gọn chặt chẽ, tốc độ Mạnh Viễn cũng càng lúc càng nhanh, dường như mỗi roi quất ra đều biết trước nơi đặt chân tiếp theo của tang thi, ngọn lửa màu đỏ sậm cũng càng thêm ngời sáng yêu diễm, hắn sắp đột phá rồi.
Tang thi cấp hai gào rống, trên người dày đặt vết thương, thỉnh thoảng máu thịt hư thối còn bị roi quật bong ra. Nhưng chuyện người ta kinh ngạc chính là, con tang thi cấp hai này còn chưa vào tròng.
Cố Thần nhìn những điểm đặt chân của tang thi, ánh mắt trầm xuống, ra hiệu Trang Thiển nhìn coi.
Trang Thiển giờ mới phát hiện, khi tang thi mạnh mẽ tiếp đất, những phần đất nơi đó bị giẫm ra vết nứt, cơ hồ khí lực còn lớn hơn ban đầu.
Lúc này đây cũng có mấy con tang thi cấp hai muốn tấn công, đều bị Trang Thiển và Cố Thần trực tiếp giải quyết, để tránh quấy rầy Mạnh Viễn.
“Gào…”
Mạnh Viễn chiến đấu đấu dây dưa với con tang thi cấp hai hồi lâu, tang thi đột nhiên ngửa đầu lên, thét dài về hướng không trung. Chỉ thấy đôi mắt vốn ẩm đạm vô hồn ánh lên tia sáng màu đỏ đậm, trên mặt đất thình lình dâng lên từng gai đất, xộc thẳng tới chỗ Mạnh Viễn, Mạnh Viễn bất đắc dĩ nhảy tránh về sau.
Ánh sáng đỏ trong đôi mắt con tang thi cấp hai lui dần, hai mắt đã thành đỏ sậm, mờ mịt và giãy dụa, vết thương trên người nhanh chóng lành lặn, làn da cũng dần lộ ra mảng mảng xanh đen…
Không ngờ, tang thi vậy mà tiến hóa trước.
Mạnh Viễn nắm chặt roi, nở nụ cười, nhảy vọt về phía tang thi, bóng roi màu đen dày đặc quăng tới chỗ tang thi, hắn phải giải quyết dứt điểm con tang thi này trước khi nó tiến hóa xong.
Ánh mắt tang thi vốn dùng dằn trở nên cuồng bạo, sát dục (X: dục vọng giết chóc) nắm thóp thần trí của nó, nó rống gào lắc lư đầu, đồng thời đánh về hướng Mạnh Viễn.
Điều đó cũng chính là ý của Mạnh Viễn, roi trong tay hắn vụt sáng một tầng hồng quang yêu dị, như con rắn đang quằng mình ẩn núp, sống động như thật.
“Từ từ!!”
Bùm một tiếng nổ vang rền, tang thi bị quất văng bay ra ngoài, ngừng ở trên mặt đất xa xa, mà roi trong tay Mạnh Viễn lại quật lên trường đao của Úc Mộng Dao, đốm lửa văng tứ tung.
Úc Mộng Dao thở hổn hển, bảo vệ thân thể dây leo dần dần khô kiệt, chỉ thấy tay cầm đao của cô có vẻ không tốt, công kích của Mạnh Viễn quá mạnh.
Những người khác cũng đề phòng, Úc Mộng Dao đi trước một bước ngăn lại công kích của Mạnh Viễn, khiến tang thi trực tiếp bay xa.
Ánh mắt Mạnh Viễn vẫn vô cùng lợi hại như trước, ánh sáng khát máu vẫn chưa rút đi, bên môi là nụ cười phấn khích. Hắn nhẹ nhàng lau đi một giọt mồ hôi chảy trên gương mặt, chằm chằm nhìn thẳng Úc Mộng Dao, tựa như tia con mồi: “Chậc, gì thế hả?”