Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 73 : Bi Ai (Trung)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Vào một buổi sớm, anh nói phải đi, trước khi đi còn hôn má tôi. Tôi rưng rưng muốn ngăn lại, lại không mở miệng nổi, ánh mắt của anh cũng kiên quyết lắm, mà chúng tôi chỉ hèn nhát muốn sống mà thôi.



Anh nói: “Chờ anh về.”



Tôi ở nhà chờ anh ấy về, đợi đến lúc đồ ăn đều lạnh, đợi lá non cũng chuyển xanh thẫm, đợi tới hoa cũng tàn, đợi tới khi nước sông lại lên, anh vẫn chưa về.



Nhưng có sao đâu chứ, tôi vẫn sẽ chờ anh về, đợi cho lá cây đều vàng, đợi cho tuyết trắng cả núi, đợi tới trời lại sang xuân… Tôi vẫn chờ anh về.



………………



Sớm mai, tất cả mọi người đều thức sớm, liền thấy A Lập đứng bên mép sông thừ người, chày gỗ đặt ở một bên, trong rổ là quần áo nam đã giặt sạch. Sau đó bà cười cười, vén lại mái tóc lòa xòa, ôm quần áo giặt sạch sẽ cười đi về hướng này.



“A, sao mọi người lại tụ tập chỗ này? Tôi còn chưa có cơm nước mà?” A Lập hơi mình.



Cố Thần mở miệng: “Chúng tôi có nhiệm vụ, hôm nay không ăn sáng.”



A Lập gật đầu: “Hôm nay mọi người thực sớm, nhà tôi chân trước mới đi đó thôi…”



Hàn huyên một chút theo lệ cùng A Lập, tiểu đội Mặc Huyền liền rời khỏi nhà sàn, Mạnh Viễn vẫn còn tu luyện trên lầu, Trang Thiển hạ cấm chế, đợi lát nữa sẽ có người tới trông hắn.



Không ai nói sự thật cho A Lập, có lẽ bọn họ có thể thức tỉnh bà, cũng có lẽ không, nhưng biết rồi thì sao? Không bằng để bà vĩnh viễn hạnh phúc chờ đợi người nọ trở về….



Hôm qua sau một phen thảo luận, tiểu đội Mặc Huyền vốn chuẩn bị đánh kiểu du kích, cho nên căn bản mục tiêu không phải là tiểu Côn Lôn. Nhưng ngoài ý muốn là, trên đường vậy mà một con tang thi cũng không có.



“Chẳng lẽ tất cả tang thi đều chạy qua tiểu Côn Lôn mai phục chúng ta?” Đường Duẫn Triết đã nhiều ngày không ra ngoài, phấn khích hơi quá.



Trang Thiển nhảy lên một cành cây đại thụ, dò xét tình huống chung quanh một phen thì nhảy phóng xuống: “Có điểm không đúng, chúng ta tới chỗ khác coi coi.”



Thay đổi ba năm chỗ, vẫn không có tang thi, thỉnh thoảng cũng chỉ thấy thi thể lưu lại do đội ngũ khác dọn dẹp mấy ngày hôm trước.



Cố Thần kéo Trang Thiển, nhìn về hướng Côn Lôn: “Mộc Mộc, anh có dự cảm không tốt.”



Trang Thiển cũng nhìn về phía Côn Lôn, vẫn là núi xanh nước biếc, có dáng vẻ tươi tốt um tùm, nhưng trong lòng cậu có chút hốt hoảng, lại chẳng rõ nguyên nhân. Người tu chân thì sớm đã không phải người phàm, trên đường tu đạo, bọn họ sẽ dần dần nhận ra thiên cơ, chạm tới khuôn phép, cho nên một khi có dự cảm, đều không thể xem nhẹ. Nếu Trang Thiển và Cố Thần đồng thời nhận ra có chuyện bất thường, chuyện như thế rất nghiêm trọng.



Trang Thiển lấy ra thiết bị liên lạc với Tiểu Vương.



[Hử?] Tiếng Tiểu Vương truyền tới, hơi ngạc nhiên, Mặc Huyền tiểu đội hẳn là đã ra ngoài làm nhiệm vụ mới đúng.



“Tiểu Vương, Côn Lôn có gì đó không phải.” Cố Thần miêu tả sơ lược tình hình, “Cậu có thể kêu người trú đóng ở thôn Côn Lôn tăng cường đề phòng không, sau đó khiến khu an toàn bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu?”



[Này….] Ngữ khí Tiểu Vương nháy mắt trở nên nghiêm túc, nhưng lại mang theo tia khó xử, cậu ta rất rõ thực lực của Mặc Huyền tiểu đội, nhưng ngôn ngữ bình thường sao có thể phục chúng, khu an toàn S thị một khi hoàn toàn điều động, tùy thuộc quá nhiều người, chỉ chút dị thường đó phỏng chừng không đủ cớ để chứng minh, [Chỉ sợ có chút khó khăn, điều tôi có thể làm tốt nhất là tập kết người trong thôn Côn Lôn, khiến bên S thị tăng đề phòng thôi; nhưng để khiến bọn họ sẵn sàng chiến đấu thì chắc là không được.]



“Thế thì, làm ơn hãy tăng nhanh tốc độ, chúng tôi sẽ tìm bằng cớ khác.” Trang Thiển tắt thiết bị liên lạc, nhìn Đường Duẫn Triết, “Tôi nhớ mấy hôm trước Tiểu Vương có đưa cho cậu không ít thứ tốt, có một dụng cụ giám sát khoảng cách xa?”



Đường Duẫn Triết lập tức lục lọi một hồi trong trữ vật, lấy ra một cái cameras nhỏ cùng một cái một thiết bị thu hình: “Nhưng sao chúng ta đem cameras tới tiểu Côn Lôn được?”




“Tiếp tục giám sát tang thi, chúng ta chỉ cầm nắm được hướng đi của chúng là được, tang thi cấp bốn đã nghĩ nhiều rồi.” Trang Thiển lấy ra thiết bị liên lạc, một bên gọi một bên dặn dò, “Truyền video vừa rồi cho Tiểu Vương.”



[Alô.] Giọng Tiểu Vương có hơi xấu hổ.



Cố Thần nhướn mày: “Sao thế, điều động có vấn đề?”



[Ừ, vì yêu cầu này quá đột ngột, cho nên mọi người trong khu an toàn không muốn phản ứng, hiện giờ chỉ có một phần đội ngũ dị năng giả cùng một phần quân đội khu an toàn B thị đã dưỡng sức  chỉnh trang xong, quân chính quy của khu an toàn S thị không tới họp măt điều động chắc là sẽ không hành động.] Tiểu Vương hơi chột dạ mở miệng, tiếng nói còn nhỏ đi không ít, cậu ta khoác lác nói không thành vấn đề, nào ngờ kết quả không vậy tý nào. Khu an toàn S thị tỏ vẻ ta đây là kẻ ngoan cố, nếu B thị, khẳng định sẽ không phải vậy. [Nhưng mà người trong thôn Côn Lôn đều chuẩn bị tốt.]



Tiểu đội Mặc Huyền nhăn tít mày, tình huống hiện tại so với họ nghĩ còn nghiêm trọng hơn, mà khu an toàn lại không chịu điều động.



“Người B thị…” Cố Thần dùng khẩu khí trần thuật.



[Nhiệm vụ lần này có không ít người thuộc phe trung lập, bọn họ cảm thấy yêu cầu này có điểm hơi quá, cũng không cố ý gây rối.] Tiểu Vương lập tức hiểu được ý tứ Cố Thần nói, nhưng lần này xác thực không có thứ gọi là gian tế (X: nằm vùng) này nọ, thật ra lãnh đạo B thị rất khá, có thể sánh với ‘kỳ ba’ (X: hiếm thấy), dám ngang nhiên đặt cược; hơn nữa bản thân cậu có niềm tin không hiểu đối với Mặc Huyền tiểu đội, nhưng người khác nào có, cho nên Tiểu Vương nhất thời dự đoán sai.



“Chúng tôi truyền video tới cậu có nhận được chưa?” Trang Thiển nhìn máy tính của Đường Duẫn Triết hiển thị tiến độ truyền, là 56%.



[Ừ, đang nhận.] Tiểu Vương dừng một chút [Tôi vốn đang họp, giờ đặc biệt ra ngoài, cái video này…?]



Trang Thiển mỉm cười: “Vừa lúc, cậu đăng cái video này trong cuộc họp, bọn họ lập tức khóc quỳ xin cậu.”



“Ừ, chúng tôi yêu cầu người của khu an toàn S thị lập tức chiến, không phải chuẩn bị, là lập tức; tang thi đã tập hợp toàn bộ ở Côn Lôn, bị một con tang thi cấp bốn hoàn toàn khống chế, tùy thời sẽ xuất phát tới khu an toàn S thị.” Giọng điệu Cố Thần thản nhiên, lại lộ ra sự bá đạo không thể cãi lại.



[Gì cơ?! Từ Từ…] Máy liên lạc truyền tới tiếng la thất thanh của Tiểu Vương, sau đó là tiếng mở cửa rồi tiếng trò chuyện, đầu kia máy liên lạc như ong vỡ tổ, tiếng thảo luận ồn ào lộn xộn.



[Nè?] đầu kia máy liên lạc thình lình truyền tới một giọng nam, giọng điệu vênh váo kiêu căng, [Mấy người chính là tiểu đội Mặc Huyền gì kia hả, khi nãy mấy người yêu cầu đã đủ quá phận rồi, giờ lại còn phát tán lời đồn như thế! Đệt, tang thi công thành, tao sợ tới nỗi muốn đi tìm mẹ luôn nè… Đừng tưởng tụi mày tới từ B thị thì ngon nhá, bọn tao cũng là…]



Giọng nam gây sự pha chút châm chọc đột nhiên ngưng bặt, hệt như bấm dừng, sau đó gã thét ra tiếng kêu muốn điếc tai, cứ như con gà bị bóp thít cổ, khàn khàn còn run run: [Đó… đó là cái gì?!]



Trang Thiển quay đầu, nhìn tới màn hình hiện ra 100%, cười trào phúng, tiếng nói lễ phép ôn hòa: “Tiên sinh, nên bỏ máy liên lạc trong tay anh ra đi, anh nên đi tìm mẹ mình rồi đó.”



Bên này, trên mặt người trong Mặc Huyền tiểu đội đều là nét khinh thường, đặc biệt là Diệp Hi Văn, cậu nhóc kéo tay Diệp Cảnh Trình, như có điều suy nghĩ, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, còn pha chút lạnh lùng.



[Vừa rồi, điều đó… là thật?] Bên kia máy liên lạc đổi thành giọng run run của Tiểu Vương.



“Ừm, cho nên khu an toàn cần lập tức điều động.” Cố Thần vừa cười vừa đặt đầu lên vai Trang Thiển, cọ cọ má cậu, một bên tiếp tục nói chuyện nghiêm túc với máy liên lạc. “Chúng tôi từ trước tới giờ vẫn luôn duy trì liên lạc với khu an toàn S thị, truyền tình huống qua đó. Còn nữa, đội ngũ trong thôn Côn Lôn cần phải rút lui.”



[Chờ một lát.] Tiểu Vương tựa hồ đang nói chuyện cùng những người khác, sau một lúc thì máy liên lạc mới vang tiếng, [Ý tứ bên đây chính là để đội ngũ chỗ thôn Côn Lôn chuẩn bị chiến đấu trước, nếu khu an toàn đến không kịp thôn Côn Lôn có thể kéo dài thời gian, tất nhiên khu an toàn sẽ lập tức phái thêm dị năng giả cao cấp tới thôn Côn Lôn… Mọi người, muốn về trước hay không?] Khẩu khí Tiểu Vương hơi do dự.



“Khỏi cần.” Điều này thì Cố Thần cực kỳ kiên định, lâm trận chạy trốn thì con người sẽ sản sinh tâm ma, cũng bất lợi cho việc phát triển. Sau đó giọng điệu hắn trở nên nghiền ngẫm, mang theo uy hiếp, thong dong mở miệng, “Cậu xác định, đó là kéo dài, không phải bỏ rơi ư?”



[… Đợi tý…] Thanh âm Tiểu Vương cũng nghiêm túc hẳn, cậu ta lại gia nhập hội nghị thảo luận; [Được rồi, sẽ không, thôn Côn Lôn vốn có đủ vũ khí cùng xe, tùy lúc đều có thể rút lui, hơn nữa khu an toàn không chịu nổi việc tổn thất nhiều dị năng giả như thế. Hơn nữa vừa mới loại trừ xong, hai phần ba dị năng giả cấp ba từ khu an toàn S thị sẽ xuất động.]



“Vậy được, chúng ta sẽ liên lạc sau, chờ nhóm bọn tôi tới thôn Côn Lôn liền đưa video tới cùng lúc với khu an toàn.” Cố Thần tắt máy liên lạc, nhìn về phía Côn Lôn, nơi đó, đám chim chóc bay trốn đều đã im ắng lại, đậu trên những ngọn núi khác, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống núi non xanh biếc ướt át, im lặng vô bờ.