Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 87 : Hỏi (Thượng)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


“Tôi tên Hạ Thu Ngưng.” Đi theo bên người cô gái là Đại Hắc cao hơn nửa người, vốn chú chó lớn uy phong lẫm liệt khi ở cạnh cô lại ôn thuần như con mèo nhà, “Sau mạt thế tôi vốn dĩ là dị năng giả, đến thăm cô nhi viện, liền cứu được mấy đứa nhỏ còn sống sót ở trong núi.”



Căn cứ vào chuyện cô kể lại, thì cô vốn là một đứa cô nhi, từ nhỏ đã trưởng thành trong cô nhi viện, cảm tình với mọi người rất sâu, cho nên cuối cùng vì mấy đứa nhỏ này, bọn họ mới trốn vào núi ở.



Nói xong, cô nhìn về phía hai đứa trẻ đi sau ôn nhu cười, ngoắc ngoắc: “Đây là Điềm Điềm với Tôn Minh; Điềm Điềm, Tiểu Minh mau lại đây.”



Hai đứa nhỏ vốn cực kỳ cẩn thận đi theo đằng sau, bộ dáng cực kỳ bất an, nhìn thấy Hạ Thu Ngưng cười tươi, lập tức chạy xộc tới, dường như tìm được người đáng dựa dẫm, chỉ để lại thiếu niên rối bời cùng hai con chó lớn đang hâm he cảnh giác ở sau lưng.



“Chị Hạ.” Đứa bé e dè níu lấy lông đen của Đại Hắc, ngửa đầu dòm Trang Thiển và Cố Thần.



Hạ Thu Ngưng xoa xoa đầu bọn họ: “Không sao đâu, anh lớn là người tốt, đến chào đi nào.”



“Anh lớn khỏe.” Âm thanh bé con thật đều đặn.



Trang Thiển gật đầu, không nói nhiều lời.



“Được rồi, đi chơi đi, đi cùng với nhóm anh Tiềm kìa, các em trước đó không phải rất lo lắng cho cậu ta sao?” Hạ Thu Ngưng lại ôn nhu xoa đầu bọn chúng, tiếp tục giới thiệu với Trang Thiển cùng Cố Thần, “Đó là Từ Tiềm, vốn đang học lớp mười, ngày đó cũng về cô nhi viện thăm mọi người.”



Ánh mắt Cố Thần lạnh nhạt đảo qua chiếc vòng trên tay Hạ Thu Ngưng: “Có được truyền thừa chi vật ngự thú, cũng thật hiếm thấy, khó trách có thể ở nơi như N thị này sống lâu đến thế.” Tuy ở núi rừng hẻo lánh, nhưng tang thi cơ hồ là không chỗ nào không có, trừ bản thân Hạ Thu Ngưng có dị năng, thì mấy con con chó thể hình siêu bự kia ở kỳ đầu mạt thế nhất định là hỗ trợ không ít.



Bước đi Hạ Thu Ngưng hơi chậm lại, theo bản năng muốn dời tay đi, trong mắt vụt qua tia sát ý, cô cũng không giống mấy đứa trẻ được cô che chở kia, nếu cô có thể sống tới hiện giờ, thì vào một số thời điểm tuyệt đối không do dự. Bất quá kiêng kỵ của cô cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh cô liền bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, bản thân như đã hạ quyết tâm mở miệng: “Lúc trước khi tôi sắp trở thành dị năng giả cấp ba thì đụng phải tang thi cấp cao, kết quả bản thân bị nhiễm, may mắn là tôi nhanh chóng tiến tới cấp ba, khôi phục trí nhớ…” Cũng may nhóm bọn trẻ còn ngây thơ khờ dại, phán đoán một người là dựa vào việc cô đối tốt với chúng nó, mà không phải những mặt khác.



Bước chân Trang Thiển chẳng ngừng, trong mắt lại hiện lên một tia hiểu rõ, Hạ Thu Ngưng tựa hồ muốn giao ra tất cả những còn bài lật, cho dù cô ta đích thực là một người tốt, nhưng một người sống được tới tận hôm nay trong mạt thế này, thì quá mức lỗ mãng; toàn bộ, nếu không có yêu cầu gì khác, vậy là do trong lòng có quỷ, mà Trang Thiển thì thiên về người trước nhiều hơn.



“Tiếp đó tôi mở được truyền thừa chi vật, cũng miễn cưỡng sinh tồn được trong núi, chỉ là…” Hạ Thu Ngưng dừng một chút, thư thả vuốt ve lông bờm của Đại Hắc, trong yếu hầu của Đại Hắc ư ô dịu ngoan, dường như rất thoải mái.



“Đến.” Cố Thần ngưng bước chân, đánh gãy lời cô đang nói.



Xa xa có một căn nhà tranh, xây tựa vào vách đá, mà vách đá lởm chởm này được buội cây che chắn, vị trí cũng chỉ bình thường giữa sườn núi, bản thân ngọn núi này cũng bị núi non xung quanh vây lại, là nơi chẳng chút thu hút. Nói tóm lại, tính bí mật tuyệt đối ổn.



Hạ Thu Ngưng sửng sốt, cắn nhẹ môi dưới, hai người này thoạt nhìn khí chất xuất chúng, hào hoa phong nhã, cô mới chịu nhượng bộ đến thế, nhưng lại không đổi được chút đồng tình nào…Trong mắt cô hiện lên nét thở dài, lại lần nữa mỉm cười: “Không để ý thì vào ngồi chút đi, tuy chẳng có gì chiêu đãi được.” Cũng phải, ở thời mạt thế như này mà còn có khí thế như vậy, sao lại có thể tùy tâm đồng tình linh tinh.



“A! Về nhà rồi!!” Cô gái nhỏ Điềm Điềm hưng phấn vọt tới trước, trực tiếp vượt qua ba người lớn, tâm tư cô bé con đơn thuần, nếu chị Hạ để hai bé chào hỏi hai anh lớn kia, thì nói lên họ không phải người xấu, cô bé cũng sẽ không gò bó quá, “A Bạch, lẹ!” Cô nhóc cười hô la một tiếng, con chó Samoyed màu trắng liền đuổi theo bé, cùng nhau chạy về phòng nhỏ.



Cậu bé con Tôn Minh sửng sốt một chút, chó Alaska bên người không phục sủa hai tiếng mới gọi về thần trí cậu bé, sau đó nhóc bất mãn chu môi: “Điềm Điềm cậu từ từ thôi! Tom, chúng ta đuổi theo đi!” Dứt lời cũng cùng Alaska chạy đuổi theo.



Từ Tiềm vẫn rối rắm, cẩn thận đứng đằng sau Hạ Thu Ngưng, trừng mắt ngó Cố Thần cùng Trang Thiển, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mềm thanh tú kia tràn ngập phòng bị. Đại Hắc dưới chân cậu ta lắc lắc đuôi, cọ cọ chân cậu ta, khiến sắc mặt cậu ra dịu đi không ít.



Đằng trước, đột nhiên từ phía sau mấy mỏm đá lỏm chỏm nháy mắt nhảy ra mấy con chó lớn, là mấy con chó trượt tuyết (X: Chó chuyên dùng kéo xe trượt tuyết, thỉnh đừng hiểu lầm), vây quanh hai đứa nhỏ chuyển vòng vòng, phát ra tiếng kêu lấy lòng. Trong mắt Trang Thiển hiện lên tia tán thưởng, mấy con thú này đều cách bước tiến biến dị không xa, xem ra truyền thừa chi vật thuần thú quả nhiên có chỗ độc đáo của nó.



Đồng thời cậu để ý thấy, sau mỏm đá lởm chởm có một góc áo xẹt qua.



Hạ Thu Ngưng cũng chú ý tới tầm mắt của cậu cùng Cố Thần, cũng chỉ tự nhiên giới thiệu, đáy mắt lại dẫn theo tia dè dặt cùng kỳ vọng: “Trước mạt thế tôi là bác sĩ thú y, rất thích động vật, cũng rất dễ dàng câu thông với bọn nó, cho nên làm việc ở trung tâm thú cưng lớn nhất N thị.”     



Cũng khó trách cô có thể bảo vệ những đứa trẻ này, trước khi truyền thừa chi vật mở ra, nói không chừng đám thú cưng này sợ là vì trung tâm mà đi theo.




Hy vọng có thể gặp lại, đây là mong ước duy nhất của cô.



Phía sau cô, thiếu niên Từ Tiềm có chút cự nự nhe răng với Cố Thần và Trang Thiển, vẫy vẫy tay, động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác ngây ngô.



Trên đường, ngự kiếm phi hành.



Cố Thần ôm lấy Trang Thiển từ phía sau: “Tang thi cấp bảy.”



Trang Thiển gật đầu: “Ừm.” Cậu trước khi trọng sinh cũng chỉ là tang thi cấp sáu mà thôi, hoàn toàn không biết nhiều tin tức lắm, từ khi bắt đầu, sau khi trọng sinh cậu cũng không dự đoán được bao nhiêu chuyện, con đường tương lai cậu phải tự nắm chặt trong tay mình.



Cố Thần nhíu mày: “Tang thi cấp bảy tương đương Nguyên Anh kỳ.”



Ở kỳ Nguyên Anh trong đan điền sẽ hình thành nguyên anh, linh hồn cũng dung nhập vào đó, nguyên anh bất tử, người tu chân cũng sẽ bất diệt (X: không chết được), đợi tới sau kỳ Xuất Khiếu, nguyên anh có thể rời cơ thể, trong khi chiến đấu cũng tiện chạy trốn.



Trang Thiển cũng thấy hơi nặng nề: “Ừm, B thị cũng có mấy dị năng giả cấp bảy, nhưng tin tức cụ thể vẫn thu thập chưa được toàn diện mấy, nhưng thời điểm khi còn cấp sáu họ sẽ nén tinh hạch, khiến cho nó càng thêm tinh luyện (X: làm trong sạch, tinh thuần), thần kỳ có hiệu quả như kỳ Kim Đan.”



“Do đó, tang thi cấp bảy cùng dị năng giả cấp bảy….” Cố Thần híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm.



Trang Thiển khẳng định suy đoán của hắn: “Nói không chừng sinh mệnh của bọn họ có liên hệ gì đó với tinh hạch, nên biết rằng lúc cấp sáu, chỉ cần còn trái tim cùng đầu, tang thi có thể khôi phục lại, vậy thì khi cấp bảy, e là một tinh hạch cũng có thể cung cấp một lần cơ hội tái sinh.”



“Chậc, thiệt phiền chết.” Cố Thần tăng nhanh tốc độ Tử Thần kiếm, hai người hướng khu căn cứ N thị bay thiệt mau.



Mấy khu cư trú nhỏ hình thành trên khoảng đất trống vây xung quanh khu căn cứ N thị.



Trang Thiển cầm bản đồ trên tay, thay đổi ký hiệu: “Vị trí quả nhiên thay đổi.”



Cố Thần thao túng kiếm quyết, thay đổi vị trí Tử Thần, họ tăng thêm cấm chế che giấu hơi thở, nên không bị phát hiện.



Bay vòng quanh khu an toàn, có mười khu cư trú nhỏ, mỗi cái ước chừng có mười con tang thi cấp cao, cao nhất là cấp năm. Thế nhưng tang thi bình thường lại tụ tập chằng chịt xung quanh, bảo vệ khu căn cứ rất khá, cũng khám xét luôn tình hình quân địch.



Hai người nhớ kỹ địa hình, liền bay về phía khu an toàn, trước kia nơi đó là một căn cứ loại trung, phương tiện thiết bị tương đối đầy đủ, sau đó bị tang thi chiếm đóng rồi chỉnh sửa càng thêm cao cấp. Nhưng còn chưa tới gần trung tâm, Trang Thiển liền cảm nhận được tầm mắt cảnh giác tra xét, thậm chí có một con tang thi nhảy lên nóc nhà, dường nhưa đang tìm kiếm gì đó.



Trực giác động vật?



Cố Thần quyết đoán khống chết phi kiếm chuyển hướng, rời khỏi nơi này.



Sát bên khu an toàn, có một con đập lớn, xây dựng ở giữa mấy tòa núi nhỏ, nên xung quanh đập nước có rất nhiều cây cối, vị trí bí mật.



Trang Thiển cùng Cố Thần vòng hết một vòng, đi vào một đầu khác của con đập, tìm một nơi bí mật, trực tiếp tiến vào Mặc Huyền điện, hiện giờ đã ban chiều, sắp sửa hoàng hôn. Tang thi vào đêm như cá gặp nước, bởi vì có năng lực nhìn vào ban đêm cùng với thể chất khỏi cần ngủ khiến cho bọn nó có đêm thì cũng như ngày, Trang Thiển không hứng đi tìm phiền toái.



Thiết trí (X: cài đặt) mấy cấm chế giám thị, Trang Thiển cùng Cố Thần đi vào thảo nguyên trong không gian đào nguyên, bắt hai nghé con, chuẩn bị làm món ngon.



(X: á đù, ăn trâu lận á. Ta hông dịch bậy, để tiểu ngưu nha, mà trâu con = nghé)