Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 97 : Đường Duẫn Triết lần phiên ngoại (5)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


"Đây là vật truyền thừa, tác dụng ngụy trang." Mộ Cửu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ra hiệu Đường Duẫn Triết hãy nhìn.



Đường Duẫn Triết rầm rì một tiếng, trở mình, đưa lưng về phía Mộ Cửu.



Mộ Cửu khẽ cười, hắn kéo cả người cậu cùng với chăn quay người lại, mặt không thay đổi chặn cậu, còn giúp cậu vén góc chăn: "Giận hả?"



Đường Duẫn Triết giãy dụa vài cái, không tác dụng, cứng cổ trừng Mộ Cửu: "Anh gạt tôi thì thôi đi, vậy mà còn nhận tin tức của tôi, giả đò ra vẻ nữa chứ!"



"Dù sao chúng ta cũng là đồng minh, có quan hệ chứ." Mộ Cửu không sao cả thuyết.



"Ta kệ đó! Nói cho anh biết, tôi với anh còn chưa xong đâu." Đường Duẫn Triết nỗ lực tiếp tục giãy dụa, giãy tới nổi mặt đỏ gay.



Mộ Cửu nhìn mái tóc xù xù của cậu ta tản mác trên gối đầu, tóc bù xù với khuôn mặt hồng hồng, mắt sáng ngời... Đôi mắt Mộ Cửu tối sầm lại, ánh mắt đỏ như ngọc lưu ly cũng lóe sáng.



Đường Duẫn Triết hoàn toàn không phát hiện, trái lại vẫn cứ giãy dụa: "Buông coi."



Mộ Cửu chậm rãi ngồi dậy, nhìn Đường Duẫn Triết bị quấn chặt trong chăn chui ra, hệt như một chú tằm nhỏ. Bò được ra ngoài còn chống tay thở dốc, nút áo mở bung hai cái, lộ ra da thịt trơn nhẵn màu lúa mạch cùng xương quai xanh tinh xảo…



"Anh anh anh... Anh muốn gì hả?!" Đường Duẫn Triết mở to hai mắt nhìn, dòm Mộ Cửu một tay đặt sau gáy mình. Tay Mộ Cửu có chút độ ấm, nhưng so với người thường thì lạnh hơn, lạnh tới nổi Đường Duẫn Triết vẫn còn trong chăn run run một cái.



Mộ Cửu mặt đơ mặt nhìn cậu, trong mắt hiện lên mỉm cười: "Không phải em sẽ phụ trách ta hay sao?"



Đường Duẫn Triết tạc mao: "Anh còn dám nói chuyện này?! Ngay từ đầu anh đã lừa tôi nha."



"Vậy sao?" Mộ Cửu vuốt vuốt cổ Đường Duẫn Triết, nhìn hắn cảnh giác lom lom ngó mình, mắt sáng trong suốt, hệt như chú cún con tạc mao, tiếu ý trong mắt càng sâu, " Để tỏ lòng áy náy, ta chịu trách nhiệm với em."



Đường Duẫn Triết: "Hả?"



Mộ Cửu xốc Đường Duẫn Triết lên như nắm lấy một con gà con, đi ra cửa động, tiếp đó ôm cậu vào trong lòng: "Em tạm thời theo ta đi, ta chịu trách nhiệm với em."



Đường Duẫn Triết đừ ngốc lặng người tùy ý để Mộ Cửu ôm mình đi một đoạn, sau đó hậu tri hậu giác cảm thấy đỏ mặt, giằng co: "Tự đi! Ai muốn theo anh hả, mau đưa tôi quay lại!!!"



"Ngoan, đừng nhúc nhích."



Trong núi rừng vốn an tĩnh, thi thoảng truyền đến tiếng nói chuyện, khiến một đám chim choc bị giật mình.



*************************************



Dưới đây là tiểu kịch trường của đôi phu phu, thả vô chỗ lời của tác giả, rốt cuộc cũng tới mọi người rồi ╮(╯▽╰)╭
Mộ cửu đứng ở cửa, mặt liệt ngắm ngắm, biểu tình trở nên nguy hiểm, hệt như động vật họ mèo ngắm trúng con mồi.



Phía sau con mồi mát lạnh, cảnh giác xoay người, liền thấy thợ săn ngay cửa.



Đường Duẫn Triết cảnh giác: "Biểu tình kia của anh là sao hả?!"



Lần trước khi cậu thấy biểu tình này thì... Đột nhiên cúc hoa căng thẳng, Đường Duẫn Triết càng thêm dè chừng.



"Hôm nay ăn nhiều lắm nhỉ?" Mộ Cửu hỏi.



Đường Duẫn Triết hơi nghi hoặc: "Hả? Ừ..."



Mộ Cửu đi từ từ qua, không phát ra chút tiếng động nào, ánh sáng trong con ngươi màu đỏ như ngọc lưu ly xoay chuyển: "Vậy đến phiên ta ăn."



...



"Em... Mộ Cửu, anh... Ngô! Ưm..."



[Yêu em là ăn em 3]



Đường Duẫn Triết vẫn cho rằng, tang thi đều sẽ không cứng, nên cậu luôn ngạo kiều nghĩ, cậu nhất định là công.



Cho nên lần đầu tiên.



Đường Duẫn Triết (hoảng sợ): "Gì vậy trời?!!"



Mộ Cửu (mặt liệt): "..."



Đường Duẫn Triết (càng thêm hoảng sợ): "Đờ mờ còn lớn hơn!"



Mộ Cửu (diện vô biểu tình): "Bảo bối, đây là để em Dục? Tiên? Dục? Tử đó mà."



Đường Duẫn Triết (tan vỡ): "Anh hông phải tang thi sao?! Cái thứ này rốt cuộc là sao đây?!!!!"



Mộ Cửu (híp mắt): "Em hoài nghi năng lực của ta?"



Tiếp đó người nào đó bị ăn tươi blap blap blap