Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 10 : Ân ái thần kì
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
“Thật sự là rất thần kì.” Lục Hàn Tình nói tiếp, cũng không tiếp tục đề tài này.
Trong lòng An Á Phi nội thương, giọng điệu này, rõ ràng là không tin chính mình, nhưng là, nói nhiều thì sai nhiều, nếu nói thêm gì nữa, hắn cũng không biết chính mình còn có thể nói ra lý luận kì ba gì, cho nên, vẫn là câm miệng đi.
Tin hay không tin, cũng không phải hắn cứ tiếp tục mở miệng là có thể hóa giải được mọi chuyện.
Loại sợ hãi chuyện này bị vạch trần bị coi là yêu quái sẽ bị thiêu sống ai có thể hiểu?
Tửu lâu Phúc Vận là tửu lâu lớn nhất trấn Bắc Khẩu, có một không hai.
Đứng ở cửa An Á Phi nhìn lên thấy nơi này có bốn tần, thật sự là rất khí phách, bảng hiệu này kim quang lòe lòe, quả thật là muốn chói mù mắt người.
Tử lâu Phúc Vận, vừa nhìn thấy cái tên này liền cảm thấy rất có ý cảnh cùng đặc biệt, phúc vận phúc vận, mây bay mây bay, ngoại trừ ăn cơm, những cái khác đều là mây bay, thật sự là tên rất hay.
Lục Hàn Tình mang ngựa giao cho tiểu nhị tới đón, buồn cười nhìn thấy động tác của hắn, “Như thế nào, còn chưa nhìn đủ sao?”
Hai mắt An Á Phi lóe sáng, “Làm sao có thể nhìn đủ, vàng, sẽ không sợ bị trộm mất sao?” thanh âm rất là mờ ảo.
Lục Hàn Tình cười nhìn bộ dạng tham tiền của hắn, tự nhiên đưa nắm tay hắn dắt đi vào, “Kia không phải vàng, đó chỉ là một lớp kim phấn mỏng mà thôi.”
“A.” An Á Phi rất là thất vọng, « Ta nói làm sao có người có gan lớn như vậy dùng vàng để làm bảng hiệu.”
Thì ra chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài mà thôi, thật sự là lãng phí cảm tình.
Hai người được tiểu nhị trực tiếp dắt tới một gian phòng ở lầu ba.
An Á Phi ngồi dựa vào song cửa, nhìn người đi bộ vội vàng ở trên đường.
Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn thế giới này như vậy, khi ở nhà, hắn rất ít có thời gian đi dạo ở trong thôn, thật sự là lần đầu tiên đi ra ngoài nhìn thấy những hình ảnh này quá mức kinh hãi.
“Có muốn ăn gì không?” Lục Hàn Tình quay đầu hướng An Á Phi hỏi.
An Á Phi quay đầu, đặc biệt chân thành nói: “Người gọi đi, ta nuôi tốt lắm, không có kiêng ăn.” Nói xong rồi thuận tiện tặng kèm một nụ cười sáng lạn.
Lục Hàn Tình yên lặng quay đầu, trong lòng làm sao lại đột nhiên có cảm giác muốn ôm nổi lên cuồn cuộn như vậy?
An Á Phi nói: “Phải không? Vậy ta lần sau phải thực hiện tốt một chút.”
“Phụt, Hàn Tình, phu lang nhà ngươi thú vị hơn ngươi.” Lam Nhan Phi không biết từ khi nào đã từ trà lâu đi tới phía sau hai người, bỗng nhiên lên tiếng làm An Á Phi nhảy dựng.
An Á Phi giận trừng mắt, ngươi mới là phu lang, cả nhà ngươi đều là phu lang.
Lão tử rõ ràng vừa thấy chính là công.
Lục Hàn Tình nhìn qua, “Như thế nào, hôm nay Thiểu Lan không ở cùng ngươi sao?”
Nghe thấy cái tên này, nụ cười mị hoặc của Lam Nhan Phi hơi cứng một chút, hừ nói: “Ai hiếm lạ hắn ở cùng? Không có hắn ở một bên làm chướng mắt, ta còn tự tại hơn.”
Biểu tình Lục Hàn Tình rõ ràng không tin, “Phải không? Vậy bộ dạng muốn chết của ngươi là vì cái gì đây?”
Lam Nhàn Phi trừng mắt nhìn một cái, nói tránh đi: “Hai ngươi thật là ân ái, cư nhiên trời nóng như vậy mà còn nhàn hạ đi dạo phố.”
“Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta ân ái?” An Á Phi lên tiếng kháng nghị.
Ân ái cái gì, đi dạo phố cũng kêu là ân ái, vậy hắn chẳng phải đã ân ái với rất nhiều người?
“Đương nhiên là hai con mắt của tại hạ đều thấy.” Lam Nhan Phi cười khẽ, đôi mắt hoa đào câu nhân ngón tay xinh đẹp cầm quạt chỉ hướng chính mình.
An Á Phi thấy thật sự rực rỡ, yêu nghiệt, có tin hay không gia đem đôi mắt hoa đào của ngươi hái xuống.
Lam Nhan Phi bị cười đến lưng phát lạnh, hướng Lục Hàn Tình nói: “Đi trà lâu ngôi đi?”
Lục Hàn Tình cự tuyệt rất rõ ràng, “Không đi.”
“Vì sao?” Lam Nhan Phi có chút thất vọng.
“Đương nhiên là chê ngươi là người dư thừa.” Lục Hàn Tình trả lời trắng ra.
An Á Phi ở một bên nhìn hai người ngươi tới ta đi, cảm thấy thú vị, đột nhiên lại có một chút sầu não nho nhỏ, hắn cũng có một bằng hữu có thể nói chuyện với nhau không hề cố kỵ như vậy, thế nhưng, đời này có lẽ sẽ không còn gặp lại được nữa.