Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 3 : Đời người như bàn trà

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


An Á Phi cảm thấy, thế giới này không có ai đau khổ như hắn.



“Tiểu Phi, làm sao vậy?” An Mộc Hữu kinh ngạc nhìn sắc mặt con lớn tái nhợt, bộ dạng lung lay sắp đổ, đây là làm sao vậy, “Đầu còn chưa khỏe sao?”



“Con muốn đi ngủ.” An Á Phi hung tơn phun ra một câu như vậy, liền chạy vội tới giường gỗ, hắn muốn đi ngủ, tỉnh ngủ nhất định sẽ trở về.



Chính là thật sự có thể ngủ sao?



An Á Phi mở to mắt nhìn cái lỗ ở trên nóc nhà bằng cỏ tranh, trong lòng dùng sức rít  gào, hắn nghĩ muốn trở về. Thế giới này tuyệt đối không thích hợp với ta, nam nhân mang thai còn chưa tính, hắn thế nhưng còn phải lập gia đình.



Ngày hôm đó không có cách nào trở về.



Cho dù cảm thấy ngày hôm đó đau khổ muốn trở về như thế nào, chính là hắn không thể không đối mặt với sự thật về sau hắn phải sống ở đây đến cuối đời.



Nghĩ tới chuyện lập gia đình, An Á Phi liền cảm thấy cúc hoa căng thẳng, cái cảm giác cúc hoa sắp bị ngắt làm cho hắn rất là đau trứng.



Lão tử tuyệt đối không lấy chồng.



Trong lòng liền hiện lên một lời thề như vậy. Tinh thần An Á Phi liền phấn chấn tiêu sái đi ra ngoài. Bụng thật đói, a cha cũng sắp trở lại đi, hắn nên chuẩn bị làm cơn chiều.



Từ sau khi lánh giáo trù nghệ của a cha nhà mình xong, An Á Phi liền sinh ra ý tưởng không bao giờ muốn cho a cha nhà mình tiến vào phòng bếp, cũng không phải nói trình độ nấu ăn của Lí Á La kém, chính là đối với trù nghệ rất tốt của An Á Phi mà nói, cũng chỉ có thể nói là có thể ăn mà thôi.



Lí Á La cùng An Mộc Hữu sau khi nếm qua trù nghệ của con lớn nhà mình, lập tức bị hương vị của đồ ăn chinh phục. Tuy rằng trong lòng có nghi vấn vì sao con lớn sau khi mất trí nhớ trù nghệ lại tốt lên, nhưng cuối cùng vẫn thua ý tưởng con lớn hoàn hảo đứng ở trước mặt chính mình thì cái gì cũng tốt.



Không có gì có thể so với bình an của người nhà, cho dù con lớn sau này làm hành động ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì kì quái.



Chỉ cần người hoàn hảo hoạt động trước mặt bọn họ, những chuyện khác bọn họ đều không để ý.



Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, là một ngày tốt để đi chợ.



Thôn trấn cách thôn Phương Sơn gọi là Bắc Khẩu trấn, từ thôn Phượng Sơn đi bộ cũng phải hết một canh giờ, nếu ngồi xe bò hoặc là xe lừa, cũng phải hết nửa giờ.
An Á Phi thật không chịu nổi, không cần kêu Phi nhi Phi  nhi  suốt như vậy, như vậy sẽ làm hắn sinh ra cảm giác hắn kì thật không phải nam nhân, mà là muội tử mềm mại mảnh mai.



« Ta muốn đi cho gà ăn. » Phải cách xa nam nhân này một chút.



« Ta đến hỗ trợ. » Lục Hàn Tình đi đến bên người An Á Phi, kéo tay hắn rất tự nhiên, còn quen thuộc dẫn đường đi đến chuồng gà, vừa thấy chính là người trong nhà.



« Buông tay. » Không nên hơi một tí lại lại dây dưa không dứt, An Á Phi dùng sức tránh, gì, không tránh ra được ?



Lục Hàn Tình ở phía trước đưa lưng về phía hắn con môi một cái, « Phi nhi vẫn là thẹn thùng như vậy. »



Hắn không phải là đang thẹn thùng, rõ ràng là đang sợ hãi.



Buổi tối Lục Hàn Tình đương nhiên được hai vị cha mẹ An gia nhiệt tình giữ lại.



Lí Á La nghĩ trù nghệ của con lớn nhà mình tốt như vậy, sau này qua đó sẽ không bị khi dễ, sai khiến An Á Phi đi làm cơm chiều, chính mình thì ở bên cạnh giúp đỡ.



An Á Phi như thế nào lại không rõ ràng tính toán ở trong lòng a cha nhà mình, nhìn thoáng qua phụ thân nhà mình tán gẫu với nam nhân rất vui vẻ, An Á Phi âm thầm quyết định, đồ ăn đêm nay phải làm thật khó ăn.



Chính là, trên ý tưởng mà thôi.



Cái loại bản năng đã ăn vào trong xương này, như thế nào có thể nhất thời liền có thể thay đổi được.



Cho nên khi đồ ăn được bưng lên bàn, nhìn thấy người nào đó ăn một miếng ánh mắt liền sáng lên.



Sống lưng An Á Phi nháy mắt lạnh cả người, cây hoa cúc bắt đầu ẩn ẩn đau, đỉnh đầu có một đoàn quạ đen kêu quạ quạ báo hiệu tử vong bay qua.



Hắn làm sao lại quên mất, đồ ăn nơi này tuy rằng phong phú, nhưng bởi vì nguyên nhân gia vị đơn điệu, rất nhiều đồ ăn làm ra đều khuyết thiếu hương vị.



Mà đồ ăn trong nhà hắn, là bởi vì hai ngày nay hắn nhám chán đi dạo một vòng ở rừng cây phía sau núi, tìm được một gốc cây tiêu dại, cho nên khiến cho đồ ăn có một chút vị cay, tự nhiên là so với những loại đồ ăn mặn nhạt bên này ngon hơn rất nhiều rồi.