Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 32 : Rối rắm

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Trở lại Lục phủ, An Á Phi đương nhiên không có đi phòng bếp, bởi vì hắn nhở tới một chuyện.



Bỏ lại Lục Hàn Tình đi trở về phía sau hắn, An Á Phi một mình đi vào trong viện, vào phòng đóng cửa lên giường.



Gần đây giống như là có chỗ nào không thích hợp.



Trong đầu tinh tế nghĩ đến một ít việc, bỗng nhiên, một người nào đó tiến vào trong đầu.



An Á Phi sửng sốt, đúng rồi, Là Lục Hàn Tình.



Gần đây, hắn giống như là gần gũi với người này rất nhiều. Nhưng mà, bắt đầu từ khi nào, hắn đã cải biến ước vọng ban đầu ở trong lòng từ khi nào?



An Á Phi cảm thấy, đầu óc hắn giờ phút này không đủ dùng.



Ở trên giường lăn lộn vài vòng, đang suy nghĩ cẩn thận mình có giao trái tim ra không.



Gần gũi với Lục Hàn Tình, hắn cũng không cho rằng đó là tình yêu, dù sao, thời gian hai người ở chung cũng mới hơn hai tháng, không thể gom thành một nhóm.



Trợn tròn mắt nhìn màu trắng ở trên màn giường, An Á Phi trừng mắt nhìn.



Mơ mơ màng màng suy nghĩ nửa ngày, An Á Phi cảm thấy, vẫn nên dựa theo ý tưởng trước kia mới tốt, dù sao, việc này quan hệ đến mặt sau của chính mình. Hắn cũng không muốn cho Lục Hàn Tình ảo tưởng.



Nghĩ nghĩ, đầu óc An Á Phi lại nghĩ tới một chuyện khác.



Lần trước sau khi ở trong này trở về, sau đó Lục Hàn Tình lại đến, thái độ đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều. Tuy rằng cũng thường thường động kinh ở trước mặt mình, chính là, thái độ lại không giả dối giống như ban đầu làm cho hắn phản cảm, chân thật hơn rất nhiều.



Sách.



An Á Phi trở mình, nhắm mắt lại đem chính mình vùi vào gối đầu.



Nghĩ việc này thật là hao tổn tâm trí. Đợi trước hắn không nghĩ tới những thứ này, cho nên một lòng đắm chìm trong trù phòng, sự nghiệp trong nhà đã có ca ca quản lý.



Cha mẹ cũng nói mình đôi khi cũng có chút thiếu đầu óc.



“Đang ngủ?” Lục Hàn Tình đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn người hơn phân nửa người đang chìm trong chăn, hơi hơi híp đôi mắt.



Vừa rồi khi hắn tiến vào Phi nhi liếc mắt nhìn một cái, làm cho hắn cảm thấy thật kỳ quái. Bởi vậy sau khi dặn dò xong mọi việc, liền đi tới đây.



“Ngươi tiến vào làm gì?” An Á Phi nghiêng đầu, “Có biết gõ cửa không.”



Lục Hàn Tình nhếch mày, “Phi nhi không nghe ta gõ cửa.”



Haiz. An Á Phi bĩu môi, được rồi, vừa rồi đầu óc hắn như đi vào cõi thần tiên, có thể là không nghe thấy tiếng đập cửa. “Có việc?”



Lục Hàn Tình lắc đầu, “Là Phi nhi có việc.”




Trong xe ngựa, An Á Phi trừng mắt nhìn cánh tay chính mình bị trói, “Làm cái gì?”



Vẻ mặt Lục Hàn Tình nhu hòa nói: “Phi nhi không phải là có thương tích sao? Xe ngựa xóc nảy, tựa vào trong lòng ngực ta sẽ thoải mái chút.” Nói xong còn nắm thật chặt cánh tay.



An Á Phi giãy dụa, “vết thương nhỏ không cần đại thiếu gia ngươi đối đãi như vậy.” Ni mã, chỉ bị trầy da mà thôi, cùng xe ngựa xóc nảy có quan hệ gì. Bôi thuốc kia xong, đã tốt hơn một nửa rồi.



“Thương nhỏ cũng là thương, Phi nhi vẫn là không cần khinh thường mới tốt.” Cánh tay Lục Hàn Tình chưa từng mảy may nới lỏng, khoảng cách hai người quá gần gũi, thân nhiệt ở trên người đều thông qua quần áo truyền lại cho nhau, dung hợp.



An Á Phi nhéo thân thể vài cái, lại vặn vẹo một chút, “Chẳng lẽ thuốc hôm qua ngươi đưa ta là thuốc giả.”



Lục Hàn Tình cố ý cúi đầu ở bên tai người nào đó nói: “Phi nhi chỉ dạy cho.”



Hơi thở ẩm ướt phun vào vành tai, thân thể An Á Phi run lên, cái đầu lệch sang một bên, “Ngươi nói chuyện thì cứ nói, không cần phải đến gần như vậy.”



“Thuốc kia của ngươi nếu không phải giả, lại làm sao lại lo lắng đến vết thương nhỏ đấy của ta.”



Lục Hàn Tình nhích người đến để cho hắn dựa vào người mình thoải mái một chút, “thuốc đương nhiên là thật.”



“Thật sao lại còn lo lắng như vậy, để cho ta tự mình ngồi.” An Á Phi thật sự rất muốn cho nam nhân này mấy quyền.



Không biết như thế nào lại đột nhiên điên lên rồi, ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay còn rất tốt. Kết quả vừa lên xe ngựa, liền biến thành bộ dạng này, quả thật làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi.



Cũng không phải bị thần kinh, tính cách làm sao lại có thể thay đổi như vậy, trong chốc lát như thế này, trong chốc lát lại thế kia, thật sự là phiền muốn chết.



Quả nhiên quyết định ngay từ đầu là rất đúng.



Nếu thật gả cho nam nhân này, hắn sẽ lo lắng không còn mấy tháng nữa, chính hắn sẽ biến thành bệnh thần kinh.



Lục Hàn Tình cự từ chối, “Không.”



An Á Phi hết chỗ nói rồi, ni mã, lão tử nếu biết điểm huyệt, nhất định sẽ đem nam nhân này vác trên lưng ngựa cho đi đến đâu thì đi. “Ngươi đè thật là chặc.” Thắt lưng sắp bị cắt đứt.



“Thật có lỗi, không khống chế lực đạo tốt.” giọng nói Lục Hàn Tình một chút cũng không có ý tứ xin lỗi khiến cho An Á Phi ngay cả khí lực trợn mắt cũng không có.



“Xin lỗi không thành ý như vậy, thì không cần nói.” Nói ra làm cho hắn càng muốn đánh người.



Cảm giác được cánh tay trên lưng nới lỏng một chút, An Á Phi hơi giật giật một chút, làm cho chính mình có thể càng thoải mái hơn, nếu giãy dụa không được, vậy thì không cần cố chấp, thả lỏng thân thể, An Á Phi nhắm hai mắt lại. Cũng không biết nam nhân này động kinh tới khi nào.



Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, trong mắt một mảnh ôn nhu, còn có một chút ý cười.



Phản ứng hai ngày này của Phi nhi làm cho hắn đoán không ra, vốn đã có chút gần gũi với hắn, lại giống như lập tức xa cách hơn.



Hắn không nghĩ ra vì cái gì, cho nên cũng không dám biểu hiện rất tích cực, thế nhưng, cũng không đại diện hắn không thể tìm cớ làm cho khoảng cách của hai người càng gần hơn.