Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 34 : Thưởng cúc

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Kì Huyền là thị trấn lớn thứ hai Lương Nguyệt quốc giáp với Diêu quốc, sự phồn hoa náo nhiệt có thể thấy được.



An Á Phi ngồi ở bên cửa sổ lầu bốn của tửu lâu Phúc Vận, cúi đầu quan sát đám người đi trên đường.



Phòng lầu bốn của tửu lâu Phúc Vận bài trí rất là xa hoa, mà hắn cùng Lục Hàn Tình ở trong phòng tốt nhất của lầu bốn tửu lâu Phúc Vận.



Từ nơi này nhìn xuống phía dưới.



Tiểu khất cái ngồi ở trước cửa hàng, trước người có một cái chén bể, quần áo tả tơi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề chỉ có đôi mắt mang theo chờ đợi nhìn người qua lại trên đường.



Sợi tóc bạc trắng của lão nhân lướt nhẹ trong gió, đang đưa lưng về phía cửa hàng để ý hoa quả khô bên trong.



Tiểu hỏa nhân khỏe mạnh mặc quần áo bằng vải bông, huy động cái chổi trong tay.



Nhìn nhìn trên đường, toàn là nam nhân.



An Á Phi trừng mắt nhìn, vẫn cảm thấy không thể tin được, cho dù nhìn hình ảnh này đã vài tháng, hắn vẫn là cảm thấy không thể tin được.



Làm sao lại có thể giới chỉ toàn nam nhân, không có nữ nhân.



“Phi nhi đang suy nghĩ gì.” Lục Hàn Tình từ ngoài phòng đi vào, ở bên người hắn ngồi xuống, cầm trên tay một cái mầm bên trong có mấy thứ điểm tâm tinh xảo, ánh sáng màu vàng nhạt mang theo một chút màu xanh.



“Ngươi không hiểu.” An Á Phi có chút thâm trầm nói ra ba chữ như vậy.



Lục Hàn Tình bị đùa đến nở nụ cười, “Ăn một chút điểm tâm đi, trong chốc lát đồ ăn sẽ mang lên.”



An Á Phi phe phẩy mái tóc vừa mới gội còn chưa khô hẳn, xoay người lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. “Chúng ta phải ở Kì Huyền vài ngày.”



“Nhìn xem, Kì Huyền có mấy nơi phong cảnh cũng không tồi, ta mang Phi nhi đi nhìn, khó có được cơ hội.” Lục Hàn Tình đưa cho hắn một ly trà nóng hôi hổi, chính mình cũng lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.



Tới Lạc thành còn cần một chút thời gian, hắn cũng không muốn giờ phút này trở về lại có chuyện gì.



An Á Phi nuốt miếng điểm tâm vào miệng, uống một ngụm trà nóng, “Vì cái gì?” Ngay từ đầu không phải vội vã về Lạc thành để cho mình nhìn thấy a cha hắn sao, hiện tại làm sao lại không cần vội vã như vậy.



Lục Hàn Tình nhấp một ngụm trà, “Ở Lạc thành có người đáng ghét không muốn nhìn thấy mà thôi.”




Kha Mạo Quân nói: “Hình như tới Kì Huyền rồi.”



Kha Mạo Khiêm lại hung hăng nắm chặt, một đóa hoa đã bị hắn vò thành mảnh nhỏ, “Người của chúng ta còn bao lâu mới đến.”



“Còn ba ngày đi.” Đem một sợi tóc trên trán vén ra sau tai, Kha Mạo Quân nói: “Nghe nói, Lục Hàn Tình mang người nọ đi thưởng cúc.”



Kha Mạo Khiêm bỗng nhiên quay đầu, trên mặt dữ tợn, hai mắt bị ghen tị chiếm cứ, “Kêu người của ta tới rồi liền ra tay.” Tên nhà quê, dựa vào cái gì cùng hắn tranh Hàn Tình.



Kha Mạo Quân cười gật đầu, khuyên nhủ: “Ca ngươi không nên vì người nọ mà tức giận, Hàn Tình cũng chỉ cùng người nọ thưởng cúc mà thôi, cũng không phải cùng nhau tắm ôn tuyền.”



Hai mắt Kha Mạo Khiêm trợn to, “Tiểu Quân, Kì Huyền có phải có một cái suối nước nóng hay không?”



Kha Mạo Quân gật đầu.



Kha Mạo Khiêm nhíu mày trầm tư, “Nếu tắm ôn tuyền, vậy thì ra tay ngay tại ôn tuyền đi.”



“Vâng.” Kha Mạo Quân đồng ý theo, trong mắt hiện lên một mạt châm biếm.



An Á Phi đứng ở phía sau Lục Hàn Tình, hơi hơi nhếch mày nhìn bốn tên cướp đứng ở trước người.



Khi hắn cùng Lục Hàn Tình thưởng cúc xong, uống xong trà, ăn xong điểm tâm, tách rời khỏi xe ngựa, tính toán đi bộ trở về, đi ngang qua một con đường nhỏ ít người đi, có bảy tên quần áo tả tơi từ hai bên đường nhảy ra, trong tay một người còn cầm theo một cây gậy, hiển nhiên là vũ khí của bọn hắn.



Người cầm đầu là một vị hán tử khoảng ba mươi tuổi, tóc tai rối tung thật lâu cũng chưa gội qua, xoắn lại xoắn lại khiến người nhìn cảm thấy buồn nôn.



Quần áo của mấy người lại chỉ có thể che đậy thân thể, tại thời tiết mùa thu dần dần lạnh này, cỏ vẻ mỏng manh lại không có chút độ ấm.



“Đánh, đánh, đánh cướp.” Đại hán không biết là bị cà lăm hay là có chút khẩn trương, hai chữ hoàn hảo, cũng bị hắn nói không hề có khí thế.



Lục Hàn Tình lạnh lùng nhìn bảy người trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì, hướng đại hán nói, như thể không nghe thấy.



Đông Viễn cùng Tây Nam có chút đồng tình với mấy người này, thế nhưng nhìn thấy đại hán trước mắt rõ ràng là không có khí thế, lại không khói có chút muốn cười. Chưa thấy người đi cướp nào lại có khí thế như vậy.



Xem ra bọn họ mới càng giống cướp một phương.