Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 29 : Va chạm

Ngày đăng: 22:31 22/04/20


Lạc Khuynh Hoàng khoác áo lông cừu tuyết trắng đi trong băng tuyết ngập trời, cả người đều tản mát ra một cỗ thanh khí lạnh lẽo tinh khôi. Nàng ở trên mặt đất đầy tuyết tiêu sái mà đi, không có vì tuyết đọng mà chuyển hướng, mà lại bướng bỉnh từng bước từng bước một đi tới.



Quân Khuynh Vũ yên lặng phía sau cách một thước mà đi theo nàng, chưa từng ngăn trở cũng không giúp đỡ. Chính là nhíu mày nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi đọng ý cười bí hiểm. Tựa hồ trong mắt có cái tình cảm rối rắm gì đó lưu chuyển không ngừng .



Xa xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đỏ một trắng hai đạo bóng dáng hết sức loá mắt ở trong tuyết. Trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, đỏ tà mị yêu dị. Giống như trong thiên địa vạn vật hết thảy đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ cùng với màu trắng, hình ảnh bắt mắt này.



Lạc Khuynh Hoàng đang ở tuyết địa một bước lại một bước tiến tới , đột nhiên, một bóng trắng gì đó hướng nàng vọt lại, mắt thấy sẽ bổ nhào vào trên người nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng, dưới chân bất ổn, thân mình mất đi cân bằng.



Ngay tại lúc thân mình ngã về phía sau, trong nháy mắt, nàng cảm giác được thân thể của nàng được người đỡ lấy, ở không trung lộn một vòng tròn, liền lại vững vàng đứng ở trên mặt đất .



“Đi đường cẩn thận chút.” Tiếng nói tà mị mà tràn ngập thân thiết vang lên ở bên tai, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, thấy được Quân Khuynh Vũ biểu tình vừa như thân thiết vừa như đùa cợt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên tức giận hay là nên cảm kích.



Quân Khuynh Vũ cũng đã đem ánh mắt dời đi. Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt ngưng đọng lại, cái loại tiêu sái tà mị không kềm chế được bỗng nhiên biến mất không thấy, trở thành một loại khí tức cô tuyệt của người đứng ở trên cao, cái loại cảm giác này, nàng từng cảm giác được ở trên người Lưu Cảnh công tử.



Chú ý tới hơi thở Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt âm trầm, Lạc Khuynh Hoàng theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước.




Lời này thốt ra, mặt tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Thủy Lan Hinh trên mặt hiện lên một tia xấu hổ cùng tức giận, lại chịu đựng không có phát tác.



Lạc Khuynh Hoàng cũng có chút kinh ngạc với Quân Khuynh Vũ. Căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không phải một người làm việc lỗ mãng, vì sao lại cùng Thủy Lan Hinh tranh phong tương đối đối như thế? !



Thủy Lan Hinh rốt cuộc là người ở hậu cung mười năm, tuy rằng xưa nay ỷ vào sủng ái của Quân Vũ Thần không khỏi có chút kiêu căng, nhưng rốt cuộc là nhẫn nhịn , nàng nhìn thoáng qua tiểu cẩu đã muốn hấp hối vì bị Quân Khuynh Vũ một cước đá văng ra, nói, “Lệ ma ma, ngươi đi nhìn xem nó thế nào , có hay không bị thương, nó là hoàng thượng tặng cho bản cung a.”



Quân Khuynh Vũ cười như không cười nhìn Thủy Lan Hinh, hoa đào trong mắt hẹp dài lóe lên vài phần trêu tức, còn có vài phần ghét cay ghét đắng. Lệ ma ma nghe xong lời nói Thủy Lan Hinh chạy tới vừa thấy, lập tức khoa trương hô, “Nương nương, nó. Tắt thở . . .”



Lạc Khuynh Hoàng không hề chớp mắt nhìn Thủy Lan Hinh, tiểu cẩu kia từ xa nhìn lại cũng biết mạng nhỏ ô hô , Thủy Lan Hinh cố ý làm như vậy, không phải là muốn hảo hảo bắt lỗi Quân Khuynh Vũ sao? !



Nguyên bản bị nàng nói như vậy, Thủy Lan Hinh đã muốn không tính truy cứu , Quân Khuynh Vũ lại cố tình không cảm kích, một khi đã như vậy, nàng cũng lười xen vào việc của người khác. Nàng liền hai tay chống nạnh, xem bọn hắn có thể nháo ra đến cái tiết mục gì.



Nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng một bộ dáng hờ hững sự tình không liên quan đến ta, Quân Khuynh Vũ khóe môi thoạt nở một chút ý cười, ba phần bất đắc dĩ bảy phân sủng nịch. Thoạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng chính là vì hắn không biết cảm kích mà hành động, cô gái nhỏ này, thật đúng là đã tức giận.