Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 59 : Thứ muội tâm cơ
Ngày đăng: 22:33 22/04/20
Edit: Thu Ý
Thái tử tân hôn.Cùng Tống Linh quan hệ rất là mật thiết, cơ hồ như hình với bóng.Cứ nghe, đúng là suốt một tháng cũng không một lần bước vào phòng của Liễu Cẩm Tú nửa bước.
Tống Linh thừa dịp lúc thái tử vào cung nghị sự cùng tứ hoàng tử Quân Hồng Phong lén gặp.Tổng cộng gặp mặt bốn lần.Hôm nay, Quân Hồng Phong giao một cái bọc cho Tống Linh, không biết trong đó chứa vật gì.
Nhìn trên tay hai mẩu tin tức, khuôn mặt của Lạc Khuynh Hoàng được ánh nến chiếu rọi xuống rõ ràng, có thể mơ hồ thấy mâu trung của nàng nổi lên hàn quang.
Khóe môi gợi lên, Lạc Khuynh Hoàng đem tin tức đặt trên ngọn nến, nhìn giấy trắng trên ngọn nến chậm rãi hóa thành tro tàn.
Ngày mai chính là thọ yến của Hoàng hậu nương nương.Hôm nay Quân Hồng Phong giao một cái bọc cho Tống Linh, chẳng lẽ là muốn chọn ở trên thọ yến của Hoàng hậu động thủ? !
Sẽ không. Nếu chọn ở thọ yến của Hoàng hậu lật đổ Quân Hiền Tề có phần không lý trí . Thứ nhất, hôm nay chính là thọ yến của Hoàng hậu, cho dù Quân Hiền Tề thật sự phạm vào sai lầm gì, thì nhân dịp thọ tinh của Hoàng hậu, ít nhiều gì Hoàng thượng cũng sẽ có chút cố kỵ. Thứ hai, tuy rằng hành vi của Quân Hiền Tề khác người, làm cho một nhà thừa tướng cùng Quân Vũ Thần có chút bất hòa, nhưng dù sao còn chưa đến mức trơ mắt nhìn Quân Hiền Tề bị lật đổ.
Như vậy, trong cái bọc sẽ là cái gì đây?
” Hoàng nhi của ta, sao lại nhíu mày vậy?” Thanh âm tà mị đến tận xương, mang theo ba phần trêu đùa bảy phần sủng nịch.
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt thì thấy nam tử ngồi ở trên khung cửa sổ, vẫn là một thân hồng y phong hoa tuyệt đại, vạt áo chưa được kéo kín, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn, xương quai xanh mang theo dụ hoặc mê người. Hắn ngang ngạnh tùy ý tựa vào bên cửa sổ, con ngươi đen như mực tà tà nhìn hướng Lạc Khuynh Hoàng.
Biểu cảm trên mặt tự nhiên trở nên nhu hòa, giống nhưbầu trời mây đen dầy đặc đột nhiên xuất hiện ánh nắng, Lạc Khuynh Hoàng từ ghế trên đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Quân Khuynh Vũ, trêu đùa, “Ta suy nghĩ, có người biến mất suốt hai ngày liền, cũng không biết đi làm thôi .” (sao không mất tích luôn thôi!)
“Nha. Nguyên lai là Hoàng nhi nhớ ta .” Quân Khuynh Vũ tao nhã vô cùng từ trên khungcửa sổ nhảy xuống, tay áo đỏ rực như lửa ở trong gió tung bay loạn xạ , hắn đem khuôn mặt tuấn mỹ vô trùtiến sát tới trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, cánh môi tươi đẹp như hoa đào tháng ba nhẹ nhàng mở ra, cười nói, “Ta cũng nhớ Hoàng nhi .”
Lạc Khuynh Hoàng nghe câu nói trước của Quân Khuynh Vũ, vốn định phản bác, nhưng lời phản bác còn chưa kịp nói ra, đã bị câu sau của Quân Khuynh Vũ làm cho nuốt trở lại, chỉ phải bất đắc dĩ nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, nghiêm mặt nói, “Ít ba hoa đi. Hôm nay Quân Hồng Phong giao cái bọc cho Tống Linh, ngươi cũng biết?”
“Tất nhiên là biết.Nhất cử nhất động trong phủ thái tử, đều không thể qua được mắt ta.”Trong mắt Quân Khuynh Vũ đen như mực để lộ ra tia sáng tự tin cùng trí tuệ bày mưu nghĩ kế, y bào màu đỏ không gió mà tự bay, ở dưới ánh trăng, nam tử dung nhan tuyệt mỹ tựa như thiên thần.
Lạc Khuynh Hoàng đứng cách Quân Khuynh Vũ một khoảng cách rất gần, nhìn Quân Khuynh Vũ. Lúc hắn bất cần đời, lộ ra vẻ tà mị không kềm chế được. Nhưng một khi hắn trở nên nghiêm túcthì có một loại khí phách đế vương vô hình bao quanh thân hắn.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, bên trong cái bọc đó là cái gì?” Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên là tin tưởng lời nói của Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ nói nhất cử nhất động trong phủ thái tử đều không thể qua được mắt của hắn, như vậy bên trong bọc có cái gì đó, chắc chắn hắn cũngnhất thanh nhị sở. (biết rõ ràng).
Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, cũng không đáp, mà thản nhiên tự đắc tiêu sái đến vị trí mới vừa rồi Lạc Khuynh Hoàng ngồi, vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng bưng lên ly trà mà Lạc Khuynh Hoàng vừa mới uống, nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nói, “Trong cái bọc gì đó sao, có thể là hắn muốn hướng tới ngôi vị thái tử gì đó.”
Mâu trung của Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia kinh ngạc, Quân Hiền Tề tuy nói là vô đức vô năng, nhưng dựa vào thế lực của Hoàng hậu cùng sự phù trợ của một nhà thừa tướng, ngồi yên ổn ở ngôi vịthái tử cũng đã gần mười năm . Mặc dù không có công trạng gì , nhưng cũng chưa từng gây ra lỗi lầm gì quá lớn . Trong cái bọc đến tột cùng là cái gì vậy, mà có thể phế đi ngôi vị thái tử của Quân Hiền Tề? !
Nhìn thấy mâu trung của Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe qua kinh ngạc, Quân Khuynh Vũ cũng trấn định tự nhiên như trước, bộ dáng một lòng thích ý , con ngươi đen như mực, ôm lấy dày đặc ý cười, khen, “Hoàng nhi hôm nay sơn trúc phao trà, hương vị cũng không tệ. Không biết là ai pha?”
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên ta pha chút trà để uống.” Lạc Khuynh Hoàng cũng ngồi xuống đối diện Quân Khuynh Vũ, câu môi lạnh nhạt đáp, cũng không tiếp tục truy vấn trong cái bọc đến tột cùng là cái gì. Có thể liên lụy đến việc phế bỏ hay lập ngôi thái tử, trong cái bọc tất nhiên không đơn giản, nếu Quân Khuynh Vũ không chủ động đề cập đến thì nàng cũng không hỏi.
“Vẫn là Hoàng nhi thông minh của ta rất khéo tay.” Quân Khuynh Vũ tiếp tục thản nhiên tự đắc một mực bình phẩm, nâng mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, cười nói, “Chẳng lẽ Hoàng nhi không muốn biết trong cái bọc đến tột cùng là cái gì?”
“Nếu huynh muốn nói,ta cần gì phải hỏi.” Lạc Khuynh Hoàng câu môi đáp. Nàng không phải không muốn biết, chính là, nếu Quân Khuynh Vũ nguyện ý nói, nàng không hỏi, hắn cũng sẽ nói. Nếu hắn không muốn nói, nàng còn tận lực hỏi, cho dù cuối cùng hắn y theo nàng hỏi mà nói, thì cũng đi ngược lại với ý nguyện ban đầu của hắn, không phải sao.
Vốn dĩ chuyện này cùng nàng không có liên quan, nàng cần gì phải vì chuyện như vậy làm trái ý nguyện của Quân Khuynh Vũ? Trong mắt nàng chuyện phế bỏ hay lập ngôi thái tử cũng không bằng một cái nhíu mày của Quân Khuynh Vũ.
“Bên trong cái bọc đó là long bào.” Quân Khuynh Vũ nói rõ ràng từng chữ từng chữ một .
Đôi mắt của hắn thẳng tắp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung lộ vẻ sủng nịch. Hắn với Hoàng nhi thân thiết như vậy, sợ hắn không muốn nói, liền không hỏi. Nhưnghắn có chuyện gì mà không muốn nói với nàng đâu? ! Hắn chỉ hận không thể đem tất cả mọi chuyện mà hắn biết đều nói cho nàng, đem tất cả mọi chuyện phát sinh bên người đều chia sẻ cùng nàng.
Hắn nguyện ý đem tất cả đều nói cho nàng, đều cùng nàng chia sẻ. Thậm chí là toàn bộ thiên hạ, trong mắt hắn, cũng không sánh được với một cái nhếch môi của Lạc Khuynh Hoàng. Chính là có một việc, hắn cũng là không muốn nói cho nàng. Đúng vậy. Hắn vẫn gạt nàng một việc, không muốn đề cập, chỉ vì sợ nàng vì hắn mà khổ sở.
Chính là, giấy không bọc được lửa, trên đời này không có chuyện gì là có thể giấu giếm mãi mãi được. Chuyện này để sau rồi nói .
“Tư tàng long bào.” Lạc Khuynh Hoàng cũng từ từ nói ra bốn chữ. Trên mặt thần sắc rõ ràng diệt diệt. Quả nhiên Quân Hồng Phong tâm ngoan thủ lạt, tư tàng long bào là tội chết, cứ như vậy không chỉ là lật đổ thái tử, mà còn có khả năng thừa dịp này lấy mạng thái tử. Cái gọi là giệt cỏ phải giệt tận gốc, đại khái chính là như thế.
Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, cũng đồng ý gật gật đầu, cười nói, “Tính tình Quân Hồng Phong xưa nay tàn nhẫn. Lúc này đây, điều hắn muốn là tính mạng của Quân Hiền Tề.”
“Quả nhiên ngoan độc.” Lạc Khuynh Hoàng cũng là từ từ đáp lại một câu. Tuy rằng Quân Hiền Tề cùng Quân Hồng Phong không cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thiết kế hãm hại huynh trưởng của mình cũng có thể hiểu được, thế nhưng còn muốn hại chết huynh trưởng của mình.
Quân Hiền Tề làm người luôn luôn nhát gan ôn hòa, mặc dù đối xử với các vị đệ đệ không tính là vô cùng tốt, nhưng cũng không tệ lắm. Quân Hồng Phong làm như thế, quả thật là có chút ngoan độc .
“Ngoan độc sao?” Quân Khuynh Vũ cũng là có chút lơ đễnh, cười nói, “Hoàng nhi vẫn rất mềm lòng . Thử hỏi thế lực của hoàng hậu cùng La phi như thế nào? Thế lực của Quân Hồng Phong so với thế lực của Quân Hiền Tề như thế nào?”
Lạc Khuynh Hoàng trốn ở phía sau cửa, nhìn thấy Tử Nguyệt đi xa , mới vào phòng, nàng gợi lên một chút ý cười, đem lễ vật của Lạc Khuynh Thành để sang một bên, cầm lấy lễ vật của cô ta, nhìn lễ vật phía dưới viết một hàng chữ ngay ngắn, “Lạc Khuynh Thành chúc Hoàng hậu nương nương thanh xuân vĩnh trú.”
Ha hả. Khen cho một chiêu đổi trắng thay đen. Cố ý đem lễ vật của Lạc Khuynh Thành đặt bên trên làm cho nàng nghĩ lầm là chính nàng đem tặng đi, hơn nữa còn viết tên Lạc Khuynh Thành lên trên lễ vật của nàng, đến lúc đó cho dù nàng muốn nhận, dựa vào một hàng chữ kia, chỉ e là hết đường chối cãi .
Chữ của Tử Nguyệt với chữ của Lạc Khuynh Thành thật đúng là có vài phần giống nhau. Khó trách trong khoảng thời gian tay Lạc Khuynh Thành bị thương, mà còn có thể viết thơ. Chỉ sợ đều là Tử Nguyệt viết thay. Thật không ngờ, nha hoàn này bên người nàng cũng không đơn giản.
Khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, Lạc Khuynh Hoàng nhanh nhẹn đem giấy bọc bên ngoài lễ vật của nàng xé hết sạch, gọi Hương Lăng, bảo nàng một lần nữa bọc lại, hơn nữa ở trên mặt gói đồ viết đại danh của nàng Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Thành, ngươi giở trò tâm cơ muốn đẩy ta vào chỗ chết, nhưng lần này là ngươi tự chui đầu vào rọ. Lễ vật vốn là ngươi tặng cho, sẽ có hậu quả thế nào cũng là do ngươi tự mình chuốc lấy.
Mâu trung của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo hàn quang.
“Ánh mắt Hoàng nhi của ta thật thích hợp để dọa người.” Quân Khuynh Vũ không biết từ nơi nào xông ra, gợi lên một tia tươi cười nghiền ngẫm, hướng vềLạc Khuynh Hoàng nói.
Lạc Khuynh Hoàng tùy tay lấy hai hộp lễ vật đã được đóng gói cẩn thận, khóe môi gợi lên một tia tươi cười rét lạnh, đáp, “Đối phó với người đáng sợ, tất nhiên cũng phải đáng sợ một chút.”
“Hoàng nhi nói chính là Lạc Khuynh Thành?” Quân Khuynh Vũ nhìn trong tay Lạc Khuynh Hoàng hai hộplễ vật giống nhau như đúc, lúc trước Lạc Khuynh Thành cùng Lạc Khuynh Hoàng đối thoại với nhau hắn không nghe thấy, thế nhưng quá trình Lạc Khuynh Hoàng đi theo Tử Nguyệt đến phòng, lúc sau lại sai Hương Lăng một lần nữa bọc lại lễ vật hắn cũng thấy , cho nên cũng đại khái có thể đoán được vài phần.
Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, thản nhiên đáp, “Ân. Chỉ có điều lúc này đây, chỉ sợ nàng phải tự lĩnhkết cục thảm hại . Lòng dạ của nàng ta , thật đúng là cực kỳ đen tối.”
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhớ lại mới vừa rồi lúc Lạc Khuynh Thành nhắc đếnTô Nghiên thần sắc có vẻ né tránh, bất giác nhíu chặt lông mày, hiện lên một tia lo lắng.
“Lòng của nàng ta đen tối đến đâu, cũng không bằngHoàng nhi liếc mắt một cái là nhìn thấu nàng ta. Lại không biết vì sao Hoàng nhi lại nhíu mày?” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, ân cần hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Tuy Lạc Khuynh Thành cực kỳ ác độc nhưng mẫu thân nàng ta đối đãi coi như không tệ, mới vừa rồi khi nhắc tới mẫu thân nàng, ta thấy vẻ mặt nàng né tránh, dường như có điều gì giấu diếm. Nhưng mà có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì, dù sao tam di nương cũng là mẫu thân thân sinh nàng.”
Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, đôi mắt hắc bạch phân minh hiện lên một tia suy nghĩ, tiện đà gợi lên một tia tươi cười, nói, “Một khi đã như vậy, thì không cần nghĩ nhiều . Buổi tối hãy chuẩn bị thật tốt cho thọ yến.”
“Thọ yến có cái gì phải chuẩn bị tốt chứ?” Lạc Khuynh Hoàng lơ đễnh nói, địa vị của nàng ở trong triều đã được xác định, không cần lại ở thọ yến làm cái gì nổi bật .
Nàng vốn không phải nữ tử thích khoe khoang, sau này cũng vậy, chẳng qua là vì muốn mọi người biết nàng Lạc Khuynh Hoàng không phải dễ khi dễ thôi. Hiện giờ mục đích đã đạt được, cần gì phải vì thọ yến của Hoàng hậu mà hao phí tâm tư. Nàng bằng lòng vìHoàng hậu tự mình chọn lựa một cây trâm đã là không tệ rồi.
Có điều là cây trâm này, cũng không phải là tặng không. Khóe môi tràn đầy tia cười lạnh, mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tinh quang.
“Ta biết Hoàng nhi không thíchkhoe khoang, nhưng có khả năng có người muốn thấy Hoàng nhi xấu mặt.” Mâu trung Quân Khuynh Vũ hàm chứa ba phần lo lắng bảy phân sủng nịch, nói.
“Xấu mặt? !” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng ý cười càng sâu, trên mặt hiện lên thần sắc đường hoàng, cười nói, “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Ta Lạc Khuynh Hoàng chẳng lẽ còn phải sợ các nàng hay sao? !”
“Nói cũng đúng.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, cũng cười lên. Hắn biếtHoàng nhi thông minh tuyệt đỉnh, đâu cần hắn lo lắng này đó. Chỉ là hắn quá mức để ý nàng, sợ nàng làm ra sai lầm gì.
Hắn biết nàng cũng không để ý xấu mặt hay không, cũng biết lấy này công chúa quý nữ đích thủ đoạn căn bản không gây thương tổn lạc khuynh hoàng (vẫn biết công chúa cùng các nữ tử dùng thủ đoạn cũng không gây thương tổn được Lạc Khuynh Hoàng), nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, cuối cùng nhịn không được quan tâm nói, “Cũng thuận tiện cẩn thận ứng phó.”
“Nên cẩn thận, cũng không phải là ta.” Lạc Khuynh Hoàng cười đáp, lời này hình như nghe quen quen,chính là lần trước Quân Khuynh Vũ hướng nàng nói câu đó sao.
Lời Lạc Khuynh Hoàng nói ra, hai người thuận tiệnhai mắt nhìn nhau . Trong nháy mắt. Cả hai đều hiểu được tâm tư của đối phương.
Mặt mày Lạc Khuynh Hoàng đẹp như bức tranh, trên mặt gợi lên một tia cười ôn nhu như nước. Vũ của nàng a, đúng là bởi vì lo lắng nàng, để ý nàng, yêu nàng, mới có thể thật cẩn thận như thế, dặn nàng phải cẩn thận. Loại tâm tình này, nàng cũng nhận thức ngay, bởi vậy nàng sẽ không cười nhạo hắn quá mức lo lắng.
Sắc mặt Quân Khuynh Vũ xinh đẹp tuyệt trần cũng lộ ra ý cười tà mị sâu hơn. Thật không ngờ hắn Quân Khuynh Vũ thế nhưng cũng nói dài dòng đến cả ngày. Thì ra đây là cảm giác yêu một người, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cũng rất tuyệt vời.
Tình yêu. Cũng giống như cây thuốc phiện. Có lực hấp dẫn chết người. Biết rõ nó có thể sẽkhiến ngươi không còn là mình nữa, nhưng ngươi vẫn vui vẻ chịu đựng. Bởi vì ngươi thương hắn, vậy thì vì hắn thay đổi có làm sao? !
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Không cần biết kết cục, chỉ cần hướng về ánh sáng mãnh liệt kia lao tới, chỉ cần có thể tới gần một chút, chẳng sợ tan xương nát thịt,có làm sao? !
Quân Khuynh Vũ, đời này, huynh tuyệt đối không thể phụ ta. Nếu không, ta chỉ sợ yêu hận không được, yêu chẳng được, hận không xong, cảm giác đó, chắc chắn sống không bằng chết. —— Lạc Khuynh Hoàng nghĩ như thế.
Lạc Khuynh Hoàng, đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ngươi đều đừng nghĩ chạy trốn khỏi ta . Ta phải định(có) nàng ! —— Quân Khuynh Vũ nghĩ như thế. (Thu Ý: chẹp chẹp! đôi anh chị này! J)
Hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cười yếu ớt thành tiếng. Trong lúc đó sóng mắt lưu chuyển, chỉ sợ là cảnh mặt trời mọc đẹp đến lộng lẫy cũng không so được với nét mặt vui cười phong hoa tuyệt đại của hai người.
Bọn họ đứng cạnh nhau, giống như tụ tập thế gian nhất sao chổi đích sắc thái hòa khí vận (giống như mọi vẻ đẹp lộng lẫy nhất thế gian đều hội tụ lại một chỗ), thế gian gì quang mang đều không thể che dấu bọn họ đích tao nhã (vẻ đẹp thế gian đều không thể che dấu vẻ hào hoa phong nhã của bọn họ), nhất là ý cười kia tâm linh tương thông, lại loá mắt huyễn màu.