Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 75 : Độc kế, cực kỳ nguy hiểm

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Đầu mùa xuân thời tiết rất lạnh. Nước trong ao lại càng lạnh thấu xương.



Lạc Khuynh Thành sau khi được Quân Kiền Linh cứu lên từ dưới ao liền sốt cao không ngừng, hôn mê suốt ba ngày ba đêm.



“Tiểu thư. Nhị hoàng tử lại tới.” Hương Lăng vào phòng nói.



Lạc Khuynh Hoàng bỏ cái chén trong tay xuống, con ngươi đen như mực rõ ràng phân minh, hoàn toàn nhìn không thấu lòng nàng. Nàng nâng mắt nhìn Hương Lăng, từ từ nói, “Có phải muốn ta đi gặp Lạc Khuynh Thành?”



“Vâng. Nhị hoàng tử nói sau khi tam tiểu thư tỉnh lại liền không ăn không uống, chỉ muốn gặp tiểu thư.” Hương Lăng nhíu mày, nói.



Lạc Khuynh Hoàng hơi cụp lông mi lại, ngón tay cầm chén càng xiết chặt. Lạc Khuynh Thành hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu. Quân Kiền Linh đã tới đây ba lần, mà bây giờ mặt trời đã ngả về tây, nói cách khác sau khi tỉnh lại Lạc Khuynh Thành đã trọn một ngày không ăn cơm.



Thân mình Lạc KhuynhThành vốn đã suy yếu, trong thời tiết lạnh lẽo rơi xuống ao, lại đã bị đả kích vô cùng lớn, muốn tỉnh lại không phải là dễ dàng. Nguyên khí vốn bị tổn thương, tỉnh lại còn không ăn cơm, đó không phải là không muốn sống sao.



Lạc Khuynh Thành làm xiếc gì, Lạc Khuynh Hoàng không có tâm tư mà quan tâm. Nhưng Quân Kiền Linh đã đến đây ba lần, xem ra Lạc Khuynh Thành không thấy nàng thì sẽ không chịu. Chẳng lẽ nàng ta thực sự sẽ lấy tính mạng chính mình ra làm trò đùa sao?!



“Thôi. Ta phải đi xem nàng ta muốn diễn xiếc gì đây.” Lạc Khuynh Hoàng hít sâu một hơi, buông cái chén đang cầm trong tay, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.



Hương Lăng lập tức đi theo sau Lạc Khuynh Hoàng, cũng khẽ thở dài một hơi. Tiểu thư nàng, mặc dù thoạt nhìn độc ác lạnh lùng, nhưng tâm địa vẫn hiền lành như trước. Thực ra tiểu thư có thể không đi, nhưng tiểu thư sợ không đi sẽ hại chết Lạc Khuynh Thành, mới nói muốn đi xem một cái.



Tiểu thư như vậy, mới đáng giá để nàng đầu rơi máu chảy vì người. Chỉ hy vọng tam tiểu thư bây giờ thật sự đã hối cải để làm lại từ đầu.



“Khuynh Hoàng.” Quân Kiền Linh thấy Lạc Khuynh Hoàng đi ra, hình như có chút kinh ngạc, tiện đà hô nhỏ, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.



Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc Quân Kiền Linh một cái, đứng trên bậc thang, thân hình cao hơn một ít so với Quân Kiền Linh, nàng vẫn chưa khoác áo lông cừu, chỉ mặc một thân lụa mỏng màu trắng đơn thuần, thoạt nhìn giống như tiên tử trên cung trăng, phiêu phiêu dục tiên, trông trẻo mà vô cùng lạnh lùng.



“Nàng vì sao không ăn không uống mà muốn gặp ta?” Lạc Khuynh Hoàng đứng trên bậc thang, bình thản nhìn Quân Kiền Linh, trong khẩu khí mang theo vài phần lạnh lẽo nhưng hàm chứa vài phần bất đắc dĩ.



Thần sắc trên mặt Quân Kiền Linh lóe lên , hiện ra vẻ mặt phức tạp, trả lời, “Nàng ta chỉ nói muốn gặp ngươi. Không nói gì khác. Dù cho ai bón nàng ta, nàng ta cũng không ăn.”



“Hôn mê ba ngày ba đêm vốn là hư thoát, nếu không ăn gì, có lúc sẽ chết. Nàng ta như thế mà muốn gặp ta? Ta không biết từ khi nào nàng ta thân thiết với ta như vậy..” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, trong miệng không phải là không có châm chọc, nhưng chân cũng bước xuống bậc thang, lạnh giọng nói, “Đưa ta đi.”



Quân Kiền Linh nhìn Lạc Khuynh Hoàng bước xuống, trong mắt vừa lo lắng vừa quyết tuyệt, giật giật môi, nói, “Nàng không cần mặc áo lông cừu sao?”



“Không cần nhị hoàng tử quan tâm. Lạnh như thế, Khuynh Hoàng vẫn chịu được.” Lạc Khuynh Hoàng hờ hững nâng mắt, không chút khách khí trả lời.



Sắc mặt Quân Kiền Linh trầm xuống. Xoay người ra chỗ khác, lo lắng trong mắt đã biến mất, ngoan độc hơn, thậm chí mang theo vài phần đáng sợ và hung ác nham hiểm.



Lạc Khuyh Hoàng theo Quân Kiền Linh dẫn đường đến thiên viện mà Lạc Khuynh Thành tạm thời ở lại. Vừa mới vào sân liền cảm giác mùi thuốc nồng nặc. Lạc Khuynh Thành lần này đúng là cửu tử nhất sinh.



Vào phòng, liền thấy Lạc Khuynh Thành bệnh tật tựa trên giường, trên người đắp một cái chăn thật dày. Khuôn mặt như đi ra từ trong hầm băng, không hề có huyết sắc, một đôi con ngươi cũng không có nửa phần ánh sáng, hữu khí vô lực dựa vào.



Hình như nghe thấy tiếng bước chân, Lạc Khuynh Thành chậm chạp nâng mắt, trong mắt mang nhiều sự chờ đợi, đợi sau khi thấy rõ Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt nàng ta hơi sáng lên, miệng vội vàng gọi, “Nhị tỷ tỷ.”



Thân mình Lạc Khuynh Hoàng bỗng chấn động. Nàng dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, bên trong con ngươi hoàn toàn hờ hững lại hình như có cái gì vỡ vụn, nàng đứng đó nhìn Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.



Nhị tỷ tỷ.



Bao nhiêu năm rồi chưa được nghe câu gọi này.



Đó là xưng hô của Lạc Khuynh Thành đối với nàng trước đây. Đó là khi Lạc Khuynh Thành còn rất nhỏ. Lạc Khuynh Quốc luôn tìm cớ để khi dễ Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành luôn khóc chạy tới tìm nàng, vừa khóc vừa nói, “Nhị tỷ tỷ, đại tỷ thật xấu, luôn đánh Khuynh Thành, ô ô ô.”



Trong đầu như hiện ra tiểu cô nương nhỏ nhắn nhu nhược vết thương đầy người đó. Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng hơi lóe lên, cuối cùng khôi phục trong trẻo mà lạnh lùng, nàng mím môi, thản nhiên nói, “Nhược Lan tiểu thư sao gọi ta như vậy.”



Thân mình Lạc Khuynh Thành run rẩy, nước mắt đã trào ra, điềm đạm đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng nói vô cùng hàm chứa sự hối hận, Lạc Khuynh Hoàng dường như hoài nghi nàng ta ngay lập tức sẽ ngất xỉu, Lạc Khuynh Thành vừa khóc vừa nói, “Nhị tỷ tỷ, người thật sự không thể tha thứ cho Khuynh Thành sao! Chỉ cần người có thể tha thứ cho Khuynh Thành, thì dù bây giờ Khuynh Thành bị lôi đi chém đầu, chết cũng không tiếc nuối!”



Sắc đen trong mắt Lạc Khuynh Hoàng càng đậm, mày hơi nhíu lại, làm như hơi khó hiểu. Trước khi chết không phải Lạc Khuynh Thành còn nói hận nàng sao? Sao mới đi một vòng qua quỷ môn quan đã muốn cầu xin sự tha thứ của nàng?! Lạc Khuynh Thành cầu xin nàng tha thứ thì được lợi gì?!



“Ta mặc kệ ngươi là Nhược Lan hay là Lạc Khuynh Thành. Ta và ngươi đã không liên quan gì tới nhau. Ta cũng sẽ không nói ra thân phận này của ngươi, ngươi cũng không cần ở trong đây làm bộ làm tịch.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành không chớp mắt, lãnh đạm nói.



“Nhị tỷ tỷ, Khuynh Thành thật sự biết sai rồi!” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng vẫn không chịu tha thứ cho nàng ta, cả người trên giường bật dậy, lại bởi vì sau khi hôn mê ba ngày ba đêm không ăn gì, thân mình không vững liền ngã lăn ra.



Nàng ta bởi vì không có sức lực mà ngã lăn ra đất, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, nhưng con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào Lạc Khuynh Hoàng, mang theo sự áy náy và chờ đợi, từng chữ từng chữ nói, “Nhị tỷ tỷ, Khuynh Thành thực sự biết sai rồi…”



“Không phải ngươi luôn rất hận ta?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dạng khóc đứt từng khúc ruột gan của Lạc Khuynh Thành, không khỏi nhíu mi, ý bảo nha hoàn dìu Lạc Khuynh Thành lên giường, thản nhiên hói.



Khuôn mặt yếu ớt Lạc Khuynh Thành dựa vào tay nha hoàn, nở ra nụ cười thê thảm, khóc nói, “Nhị tỷ tỷ, là lỗi của Khuynh Thành, là ta luôn hiểu lầm tỷ. Tỷ còn nhớ có một lần chúng ta lén chuồn đi, tỷ cho ta đi cửa sau, còn tỷ đi cửa chính, kết quả ta bị nhị di nương đánh không?”




“Ngươi rốt cuộc vì sao, hận ta như vậy?” Lạc Khuynh Hoàng hỏi vấn đề mà trong lòng nàng không rõ. Nàng tốt với Lạc Khuynh Thành như vậy, vì sao Lạc Khuynh Thành hận nàng như vậy, hận nàng không thể chết đi?!



“Không cần hỏi làm gì! Chính là ta hận ngươi! Ta hận ngươi xinh đẹp hơn ta, ta hận ngươi sinh ra cao quý hơn ta, ta hận ngươi học cái gì cũng tốt hơn ta, ta hận ngươi cướp đi sự quan tâm ái mộ của mọi người, ngay cả mẹ ta cũng đều thương ngươi như vậy!” Lạc Khuynh Thành hơi vặn vẹo nhìn Lạc Khuynh Hoàng, chanh chua quát, tiện thể lộ ra chút ý cười ngoan độc, hét với phía sau, “Mau giết người quái dị này!”



Lạc Khuynh Hoàng lập tức nhanh chóng lui lại mấy bước, thấp giọng gọi, “Nặc Nhĩ!”



Cùng lắm trong thời gian một giây. Ngoại ô liền lập tức bị một cỗ sát khí dày đặc tràn ngập.



Phía sau Lạc Khuynh Hoàng có hàng trăm hắc y nhân đang đứng. Thoạt nhìn võ công của mỗi người, đều không tầm thường. Hơi thở của bọn chúng Lạc Khuynh Hoàng rất quen thuộc, không khác lắm so với hắc y nhân một lần đuổi giết Lăng Cảnh Lan. Chắc chắn là tử sĩ Quân Kiền Linh lén lút nuôi dưỡng.



So sánh với hắc y nhân lần trước đuổi giết Lăng Cảnh Lan, sát khí càng lớn, nói vậy võ công càng cao cường. Hơn nữa còn có hơn trăm người. A, danh tiếng Lạc Khuynh Hoàng nàng cũng thật lớn, còn so với mạng của còn Lăng quốc thái tử đáng giá hơn?!



Chỉ là nghĩ, Quân Kiền Linh muốn hoàn toàn được Lạc Nguyên ủng hộ, giết nàng là cách ổn thỏa nhất, nếu không Lạc Nguyên có thể tùy lúc gió chiều nào che chiều ấy, rồi đánh bại Quân Khuynh Vũ. Hơn nữa giết nàng, không chừng có thể làm Lạc Nguyên và Quân Khuynh Vũ bất hòa.



Chỉ là hắn tính sai vị trí của nàng trong lòng Lạc Nguyên rồi. Sợ là cho dù nàng có chết, Lạc Nguyên cũng không có tí ti cảm xúc, giống như khi Lạc Khuynh Quốc chết, không có chút ảnh hưởng với Lạc Nguyên. Nàng thật sự không biết trong lòng vị phụ thân từ ái kia, trừ quyền thế, rốt cuộc còn chứa thứ khác không.



“A. Vì muốn lấy mạng ta. Nhị hoàng tử đúng là nhọc lòng!” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh đứng cạnh Lạc Khuynh Thành. Quân Liền Linh cũng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc có một tia phức tạp, trong mắt lướt nhanh một tia do dự, nhưng lại bị ý muốn giết người che giấu.



“Lâu chủ. Chúng tôi có thể chống đỡ một lúc, người đi mau!” Nặc Nhĩ nhìn bên này bọn họ ba mươi bảy người, lại nhìn nhìn trăm người bên đối phương, sắc mặt ngưng trọng nói.



Lạc Khuynh Hoàng nghiêng một bên mặt, nhìn Nặc Nhĩ. Thần sắc trên mặt Nặc Nhĩ là thấy chết không sợ, không tính đến gương mặt xinh đẹp, giờ phút này cũng bao trùm một lớp hào quang.



Thực lực chênh lệch lớn. Nàng dĩ nhiên cũng biết.



Phi Hoa lâu thành lập không lâu, ba mươi sáu tử sĩ này tuy rằng trải qua đào tạo kĩ lưỡng, nhưng hai đấm sao địch nổi bốn tay, người ngựa bên đối phương gấp ba bọn họ, muốn đánh thắng, sợ là không có khả năng.



Nhưng nếu Quân Kiền Linh có thể làm một chuyện mạo hiểm muốn lấy mạng của nàng, thì sao có thể cho nàng có cơ hội rời khỏi?! Trên đường quay về, cũng không an toàn!



Huống chi Nặc Nhĩ không chỉ là thuộc hạ của nàng, trong lòng nàng, cũng giống như tỷ tỷ, sao nàng có thể bỏ lại Nặc Nhĩ một mình chạy trốn, dù nàng có thể chạy trốn, Nặc Nhĩ hẳn là phải chết không phải bàn, sao nàng có thể an tâm?!



“Không. Ta không đi.” Lạc Khuynh Hoàng kiên định mà từ chối đề nghị của Nặc Nhĩ.



“Lâu chủ!” Giọng nói của Nặc Nhĩ cao lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt sáng quắc, như một dòng nước ấm, lưu biến toàn thân Lạc Khuynh Hoàng.



“Ta không thể bỏ mặc ngươi!” Trong con ngươi tối đen của Lạc Khuynh Hoàng sáng lên như hắc diệu thạch, nụ cười khóe môi nàng cũng có vẻ càng đẹp đẽ, nàng từng chữ từng chữ nói, mỗi câu đều thật chậm, nhưng lại kiên định vô cùng, “Hơn nữa, ta tin hắn sẽ đến cứu ta!”



Đúng vậy. Ngay cả vì bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, nàng cảm thấy thất vọng và chua xót, nhưng nàng vẫn tin tưởng, chắc chắn Quân Khuynh Vũ sẽ đến, sẽ không thấy nàng chết mà không cứu, sẽ không!”



“Lên đi! Phải giết Lạc Khuynh Hoàng!” Hiển nhiên Quân Kiền Linh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ra lệnh cho tử sĩ phía sau, hơn trăm tử sĩ kia liền xông lên.



Đao quang kiếm ảnh. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Nơi này không phải chiến trường, nhưng không chút nào không đáng sợ và hung tàn.



Xiêm y tuyết trắng của Lạc Khuynh Hoàng bắn tung tóe đầy máu tươi, như một đóa hoa sen máu nở rộ, có vẻ vô cùng yêu dị. Trong mắt tối tăm của nàng lộ vẻ sát phạt khí, giơ tay chém xuống, không nửa phần do dự, cả người như Tu la đắm chìm trong máu tươi.



Nàng đã tập võ hơn một năm. Nhưng thực sự giết người, đây cũng là lần đầu tiên. Nàng nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, nhuyễn kiếm di chuyển theo góc độ kì dị tấn công sát thủ hướng này.



Nhưng chung quy không thể địch lại chúng. Ba mươi sáu tử sĩ bên người Lạc Khuynh Hoàng đã chết đi gần như toàn bộ, chỉ có Nặc Nhĩ và nàng tựa vào gần nhau, mà bốn phía còn lại hai ba mươi sát thủ, còn có một người võ công hơn hẳn bọn họ là Quân Kiền Linh.



Lạc Khuynh Hoàng và Nặc Nhĩ tựa lưng vào nhau, lui từng bước về nơi vắng vẻ, mà bọn sát thủ cũng hình thành một vòng vây, từng bước ép sát.



“Lâu chủ, Nặc Nhĩ có thể liều chết tạo một lỗ hổng một lúc, người đi mau!” Trên vai Nặc Nhĩ bị thương hai chỗ, trên mặt cũng dính máu, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.



Cánh tay Lạc Khuynh Hoàng cũng bị thương, giờ này máu đã nhiễm đỏ tay áo nàng. Nàng không quan tâm miệng vết thương đang đau đớn, chỉ nhìn Nặc Nhĩ thật lâu, cắn răng nói, “Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết! Ta sao có thể hi sinh tính mạng của ngươi vì ta?!”



“Lâu chủ!” mắt Nặc Nhĩ như muốn nứt ra, vừa quyết tâm nhìn về phía ít quân địch nhất, vừa hét lớn, “Nếu Lâu chủ không thể thoát khỏi đây, Nặc Nhĩ chết không nhắm mắt!”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng hình kiên quyết của Nặc Nhĩ, hét lên đầy bi thương, “Nặc Nhĩ!”



Đao kiếm vô tình đâm vào thân hình Nặc Nhĩ. Nặc Nhĩ không quan tâm mà giết chết năm sáu tử sĩ, mở ra một chỗ hổng cho Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân hình Nặc Nhĩ chậm chạp ngã xuống, trong ánh mắt hiện lên lệ ý.



Nhưng nàng biết, bây giờ không phải lúc để yếu đuối và đau lòng, nếu nàng không đi, như vậy Nặc Nhĩ hi sinh thực vô nghĩa!



Nhưng Quân Kiền Linh sẽ không cho Lạc Khuynh Hoàng có cơ hội chạy trốn. Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Kiền Linh đánh trúng một chưởng, hộc ra một đống máu. Nhìn còn có hơn mười tên sát thủ đang tiến nhanh về phía nàng.



Nàng muốn giơ kiếm chống trả, nhưng nàng trúng một chưởng của Quân Kiền Linh, đương nhiên không có đến nửa phần sức lực. Nàng tuyệt vọng nhìn về phía trước, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ chết như thế sao?! Không! Nhất định không!