Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 79 : Giải khúc mắc, lấy huyết làm thuốc

Ngày đăng: 22:34 22/04/20


“Cút đi!” Tuyết Sam nam tử nhìn cũng không nhìn Quân Khuynh Vũ, chỉ lạnh giọng quát, trong ngữ khí đã tràn ngập tức giận cùng không kiên nhẫn, đôi con ngươi thẳng tắp nhìn chằm chằm đao khách Mạc Nhược, bên trong cảm xúc thập phần phức tạp. Tựa hồ là tức giận, tựa hồ lại là đau lòng, tựa hồ lại là bất đắc dĩ.



Quân Khuynh Vũ nhìn Tuyết Sam nam tử kia, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, trong cặp mắt hoa đào hẹp dài hiện lên một tia phẫn nộ, từ khi nào thì hắn lại bị người khác quát la như vậy? ! Lại dám bảo hắn cút đi? ! Nếu không phải Lạc Khuynh Hoàng đang bị huyết cổ chi độc, còn cần hắn ta giúp, hắn đã sớm dùng chiếc quạt kết liễu tính mạng tên Tuyết công tử này rồi .



“Lạc Y, ngươi cần gì phải như thế?” đao khách Mạc Nhược nhìn Tuyết Sam nam tử, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngoài sự đạm mạc ra tựa hồ còn có cảm xúc gì đó đang quay cuồng, mang theo áy náy, thương tiếc cùng bất đắc dĩ.



Tuyết Sam nam tử nghe xong lời nói của đao khách Mạc Nhược, cũng là liên tục cười lạnh, thời điểm Lạc Khuynh Hoàng nhìn là lúc hắn cơ hồ muốn khóc lên, mới tiếp tục nói, “Nhiều năm như vậy, chính là ngươi còn không quên được nàng, cho nên ngươi thà rằng chết cũng không cần ta cứu ngươi, đúng hay không? !”



Lạc Khuynh Hoàng thần sắc càng thêm mê hoặc.“ Nàng” trong miệng Tuyết công tử chắc hẳn là nữ tử mà đao khách Mạc Nhược yêu, nhưng hắn nói như thế, lại tự dưng làm cho người ta thấy có cảm giác ghen. Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt Tuyết công tử nhìn đao khách Mạc Nhược, trong ánh mắt kia rõ ràng là tình cảm chân thành, chẳng lẽ là Tuyết công tử thích đao khách Mạc Nhược? !



Lạc Khuynh Hoàng bị chính ý nghĩ của mình hù dọa. Tuy nói ở gia đình quan lại, đối với chuyện nam tử cùng nam tử cũng không phải chuyện khó chấp nhận như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những công tử quần áo lụa là ( ý chỉ công tử nhà giàu ăn chơi)tìm kiếm luyến đồng thôi, đây rõ ràng lại là hai nam tử thanh danh truyền xa như vậy, vẫn làm cho nàng có chút khó có thể tiếp nhận.



“Ngươi vì sao không nói lời nào? !” Tuyết công tử nhìn đao khách Mạc Nhược vẫn trầm mặc không nói, dường như càng thêm tức giận , chỉ vào mũi đao khách Mạc Nhược tiếp tục quát, “Ngươi vì chữa bệnh nan y cho nàng, không tiếc đi làm sát thủ kiếm tiền thay nàng chữa bệnh. Những lang băm kia căn bản trị không hết bệnh của nàng, thời điểm ngươi đưa nàng đến nơi này của ta, nàng chẳng qua chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, ngay cả ta y thuật vô song, nhưng cũng khó có thể cứu chữa.”



Đao khách Mạc Nhược nghe được lời nói của Tuyết công tử, trong mắt lộ ra một tia đau xót, dường như là nhớ lại chuyện tình năm đó, ánh mắt lộ ra hồi ức cùng hối hận, đây đúng là thần sắc nhớ lại hồi ức, lại càng thêm kích thích đến Tuyết công tử.



Hơi thở của hắn càng thêm không ổn định, ngón tay chỉ vào đao khách Mạc Nhược cũng liên tục run run, giọng căm hận nói, “Ha ha ha! Kết quả đều là ta chính mình ngốc, đúng hay không? ! Từ khi nàng chết, ngươi vẫn muốn đi theo nàng đi! Nếu không phải ta lấy lý do ngươi chưa từng trả ta tiền chuẩn bệnh, khai ra giá tiền trên trời để bức ngươi sống sót trả nợ, chỉ sợ ngươi đã sớm đi theo nàng đúng không? !”



“Lạc Y, ngươi biết rõ lần này là ta trị không hết .” đao khách Mạc Nhược nghe được lời nói của Tuyết công tử ,vẻ đau xót trong mắt càng đậm, ánh mắt nhìn Tuyết công tử tràn ngập đau tiếc (đau=đau thương, tiếc=luyến tiếc), lại bị hắn gắng hết sức áp chế.



Lạc Khuynh Hoàng đứng ở bên cạnh, đại khái cũng hiểu quan hệ giữa Tuyết công tử cùng đao khách Mạc Nhược. Chắc là năm đó đao khách Mạc Nhược vì cứu nữ nhân mình yêu, cam nguyện làm đao khách, trải qua cuộc sống lấy đao liếm máu, nhưng vẫn không thể cứu chữa được nữ nhân đó.



Mà Tuyết công tử, sợ là đối với đao khách Mạc Nhược động tâm, bởi vậy mới trăm phương nghìn kế lưu lại tính mạng đao khách Mạc Nhược, thậm chí lấy lý do đòi tiền chữa bệnh để buộc hắn sống sót.



“Đúng đúng đúng!Là trị không hết ! Lòng của ngươi cũng không ở lại, ta trị cho ngươi thì có ích lợi gì? !” Tuyết công tử nghe được lời nói của đao khách Mạc Nhược, thân mình run run càng thêm kịch liệt, xoay người lại hung tợn nhìn Quân Khuynh Vũ, quát, “Ta bảo ngươi cút đi ra ngoài, như thế nào còn chưa cút? !Ngươi nghe được sao? Hắn không cần ta cứu hắn! Mang theo Thánh Liên Tuyết Tâm của ngươi đi đi!”



Trong mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ là một mảnh thâm sắc, tựa hồ là một cái hồ sâu nhìn không thấy đáy, nghe được Tuyết công tử rống giận, hắn cũng không tức giận, chính là từ từ chỉ vào đao khách Mạc Nhược, tựa tiếu phi tiếu nói, “Nếu đao khách Mạc Nhược cũng không muốn sống, ta đây liền thành toàn cho hắn đi!”



Dứt lời, liền làm bộ muốn lên phía trước, trong mắt Tuyết công tử lập tức hiện lên một tia bối rối, liều mạng che chở trước người đao khách Mạc Nhược, chiếc quạt của Quân Khuynh Vũ cũng không chút do dự đâm thẳng đến trái tim của Tuyết công tử, đao khách Mạc Nhược thấy một màn như vậy , dùng hết khí lực toàn thân, đem thân thể Tuyết công tử ôm lấy, bay vòng một cái, dùng chính lưng mình nhắm ngay chiếc quạt của Quân Khuynh Vũ.



“Mạc Nhược !”Dưới tình thế cấp bách.Tuyết công tử kinh hô ra tiếng, nhưng thân mình lại bị đao khách Mạc Nhược ôm, không thể động đậy.



Cây quạt của Quân Khuynh Vũ cũng không có đâm vào thân thể của đao khách Mạc Nhược, mà ở gần trong nháy mắt đó, lại thu trở về, thản nhiên đứng thẳng , nhìn Tuyết công tử cùng đao khách Mạc Nhược.



Tuyết công tử hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh được nhìn đao khách Mạc Nhược, sau khi xác định hắn không bị thương, trong mắt kinh hoảng mới từ từ biến mất, hắn đưa tay ôm lấy đao khách Mạc Nhược, trong thanh âm cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, nói, “Vì sao muốn thay ta chắn? !Không phải là ngươi chán ghét ta sao? Không phải không muốn nhìn thấy ta sao?Không phải tình nguyện chết cũng không cần ta cứu sao!”



Mỗi một tiếng đều mang theo biểu tình của nữ nhi, thanh âm khóc thút thít, tiếp theo lại giống như nghĩ tới cái gì, hờn dỗi nói, “Ngươi tình nguyện chết cũng không cần ta cứu, ta vì sao muốn ngươi cứu! Ta cho ngươi biết, cho dù ta chết cũng không cần ngươi quan tâm!”



Đao khách Mạc Nhược nhìn Tuyết công tử đang tựa vào trong lòng hắn khóc rống không ngừng, trong mắt hiện lên nồng đậm đau lòng cùng luyến tiếc, ôm lấy thân thể Tuyết công tử, ôn nhu nói, “Lạc Y, không phải ta không cần ngươi cứu, chỉ là ta không muốn ngươi vì ta mà mạo hiểm. Ta từng rất yêu Hân nhi, nhưng là ba năm qua, ngày ngày nhìn ngươi, ta cũng đã không nhớ rõ bộ dáng của Hân nhi.”



Tuyết công tử kinh ngạc nâng đôi mắt lên, không dám tin nhìn đao khách Mạc Nhược, trong mắt hiện lên một tia vui mừng như điên, giống như là không dám xác định hỏi, “Ngươi..Ngươi nói cái gì?”



Chính là đao khách Mạc Nhược đỏ mặt nhìn Tuyết công tử, không nói được một lời.



Kỳ thật hắn đã sớm thích cô gái Tuyết Sam linh động đáng yêu này.Là từ khi nào thì hắn cũng không biết.



Có lẽ là khi cô gái ngang ngược lôi kéo tay áo hắn, rõ ràng là bộ dáng thiên chân vô tà (ngây thơ), lại ra vẻ hung ác nói, “Chưa từng có người biết Tuyết công tử thân là nữ nhi, ngươi đã biết rồi , ngươi nói ta nên làm như thế nào đối phó ngươi đây?”



Có lẽ là cô gái bất đắc dĩ cầm lấy tay hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cầm lấy đầu tóc của mình, lầm bầm lầu bầu nói, “Ai ai ai, ta như thế nào đối với ngươi không hạ thủ được đây!”



Có lẽ là cô gái nén đầy thương tiếc nhìn mặt hắn , rõ ràng là vì tốt cho hắn, lại làm ra vẻ lạnh lùng nói, “Ngươi còn thiếu nợ ta vạn lượng hoàng kim chuẩn bệnh, trả hết nợ rồi hãy đi tìm chết!”



Có lẽ là cô gái vào thời điểm hắn trúng độc lại ra vẻ cứu giúp, hơn nữa hung hăng nhìn người hại hắn nói, “Từ nay về sau, các ngươi ai dám lại động vào hắn, vậy chờ độc dược của ta đi!”



Chỉ là hắn vẫn không nguyện ý thừa nhận. Trong tiềm thức của hắn không muốn phản bội lại tình nghĩa của Hân nhi đối với chính mình. Nhưng đến tận thời điểm vừa rồi khi nhìn thấy Tuyết Lạc Y dũng cảm quên mình che chắn ở trước mặt hắn, hắn mới biết được, hóa ra chính mình đã sớm yêu thương nàng!



“Ngươi là cố ý giúp ta đúng hay không?” Tuyết công tử nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ đứng ở cách đó không xa, lập tức thu hồi tức giận vừa rồi, tính tình tốt nói, “Lúc đầu là ta không thích ngươi lắm, nhưng hiện tại ta cảm thấy ngươi cũng rất tốt. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giao ra Thánh Liên Tuyết Tâm, huyết cổ của vị cô nương này, ta đương nhiên sẽ giải!”



“Ngươi thật có thể giải được sao?” Quân Khuynh Vũ nghe được lời nói của Tuyết công tử, trong mắt hiện lên một chút kinh hỉ, niềm vui sướng cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ lý trí của hắn, ngay cả tức giận mới vừa rồi bị Tuyết công tử quát tháo đều biến mất không thấy .



Tuyết công tử nhìn thoáng qua đao khách Mạc Nhược, khóe môi hiện lên một chút ý cười tự tin, từ từ nói, “Đương nhiên có thể giải, hơn nữa trong thiên hạ, chỉ có một người là ta có thể giải!”
Quân Khuynh Vũ không mang theo Lạc Khuynh Hoàng hồi phủ đại tướng quân, mà trực tiếp đi Ám các.



“Chủ tử! Phu nhân!” Nhìn thấy Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng trở về, trên mặt tứ đại hộ pháp cùng Mị Ảnh đều hiện lên một tia vui sướng.



Bạch Mộ nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần thân thiết hỏi, “Không biết thân thể phu nhân đã trị bệnh tốt chưa?”



Lạc Khuynh Hoàng hướng về phía Bạch Mộ nhẹ nhàng cười, ôn hòa đáp, “Đã tốt lắm.Đa tạ Bạch hộ pháp quan tâm.”



“Thật tốt quá!” Thanh Long nghe được thân thể Lạc Khuynh Hoàng đã trị được bệnh, không khỏi cảm thán nói, “Xem ra ngay cả lão thiên gia ông trời) cũng bị tình ý của phu nhân với chủ tử làm cảm động rồi!”



Tuy rằng sắc mặt Huyền Vũ vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng cũng nhu hòa vài phần, mang theo vài phần khâm phục cùng tán thành. Duy nhất chỉ có sắc mặt của Chu Tước không thế nào đẹp mặt được, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cất giấu vài phần ghi hận.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn quanh một vòng, đương nhiên cũng nhìn ra Chu Tước khác thường. Chỉ có điều, giờ phút này cũng không phải lúc nàng so đo với Chu Tước, thứ nhất, nàng thật vất vả mới làm cho tứ đại hộ pháp chấp nhận nàng, vạn không thể vào lúc này cùng Chu Tước phát sinh mâu thuẫn, thứ hai, Chu Tước chính là trợ thủ đắc lực của Quân Khuynh Vũ, nếu nàng cùng Chu Tước bất hòa, sợ sẽ chỉ làm Quân Khuynh Vũ khó xử.



” Tình huống đế đô như thế nào?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn một vòng tứ đại hộ pháp cùng Mị Ảnh, thời điểm chạm đến Chu Tước, ánh mắt có chút rùng mình, Chu Tước lập tức rũ xuống đôi mắt, che dấu tâm tình.



“Hoàng thượng tuyên bố tin tức chủ tử cùng Khuynh Hoàng quận chúa ra ngoài, đồng thời phái người chung quanh tìm kiếm, chỉ là chủ tử một tháng chưa về, trừ bỏ hoàng thượng, tựa hồ không ai tin tưởng chủ tử còn sống. Gần đây nhị hoàng tử lại thu thập vây cánh, đem toàn bộ thế lực của tứ hoàng tử từ trước còn sót lại thu vào dưới trướng, thậm chí bắt đầu liên tiếp khiêu khích Liễu gia!” Thanh Long đem tin tức thu thập từ Phiêu Hương cư đến hội cáo cho Quân Khuynh Vũ.



Quân Khuynh Vũ hơi nhíu lông mày, tựa hồ đối với tình huống này cũng không thèm để ý, bên trong đôi mắt đen như mực lưu chuyển ra vài phần trào phúng, câu môi cười nói, “Khiêu khích Liễu gia? Ta thấy hắn thật sự là chán sống rồi!”



Lạc Khuynh Hoàng cũng câu môi cười lạnh. Quân Kiền Linh thật sự là tự tìm đường chết, xem ra không cần bọn họ động thủ, Liễu gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn !



“Lăng quốc cùng Tây Quyết có động tĩnh gì?”Trong mắt Quân Khuynh Vũ xẹt qua một chút thâm sắc, nhíu lông mày lại, tiếp tục hỏi.



“Lăng quốc bề ngoài là thế cục vững vàng, kỳ thật trong đó Lăng quốc thái tử cùng tam hoàng tử tranh đấu gay gắt, không thái bình lắm.” Chu Tước phụ trách tình báo hai nước này, lúc này nghe được Quân Khuynh Vũ hỏi, liền ôn nhu báo cáo nói, ” Bên kiaTây Quyết, nửa tháng trước cho tam công chúa hòa thân, phong làm Tây Quyết hoàng hậu. Tây Quyết thái tử lấy Lưu Tô Lệnh mời chúng ta hỗ trợ. Chúng ta dựa theo ý tứ của chủ tử, loại bỏ Lưu Tô Lệnh, hơn nữa loại bỏ thế lực quấy nhiễu Tây Quyết, Tây Quyết thái tử đã chiếm ưu thế, có lẽ ít ngày nữa sẽ thuận lợi đăng cơ làm đế.”



Trong mắtQuân Khuynh Vũ toát ra ý vị tựa tiếu phi tiếu. Vốn là hắn muốn tự mình làm sứ giả hòa thân, đi Tây Quyết một lần. Thứ nhất, có thể an bài tốt thế lực ở Tây Quyết, thứ hai, cũng có thể hiểu biết thêm thế cục của Tây Quyết. Nhưng vì chuyện của Lạc Khuynh Hoàng , không thể tự mình làm sứ giả hòa thân.



“Nghe nói, sứ giả hòa thân là Liễu Tư Triệt?” Trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ tựa hồ ở lưu chuyển cái gì, từ từ hỏi.



“Đúng là trưởng tử của Thừa tướng.” Thanh Long tiếp lời đáp.



Quân Khuynh Vũ hơi nhíu lông mày. Như thế là cho Liễu Tư Triệt kiếm được tiện nghi, nói vậy lần này hắn đi Tây Quyết, nhất định cùng Âu Dương Triệt đạt thành cái hiệp nghị gì đi. Nhưng mà cũng không gây trở ngại, coi như hoàn lại ân tình hắn ngàn dặm tìm Thánh Liên Tuyết Tâm đi.



Ngày ấy, với thương thế cùng bộ dáng kia của hắn, vừa suốt đêm chạy về đế đô lại đảm nhiệm sứ giả hòa thân, cũng là làm khó hắn !



” Hoàng đế Tây Quyết như thế nào .” Quân Khuynh Vũ tiếp tục từ từ hỏi.



Chu Tước tiếp tục hội báo nói, ” Quyền lực của hoàng đế Tây Quyết đã bị Tây Quyết thái tử lấy mất, mà hiện giờ tình cảnh của tam công chúa cũng thật không tốt!”



“Đã biết, đi xuống đi!”Cuối cùng Quân Khuynh Vũ lướt qua mấy người liếc mắt một cái, từ từ phân phó nói.



Lạc Khuynh Hoàng nghe bọn họ đối thoại, dường như cảm thấy thế cục thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay của Quân Khuynh Vũ, thật không ngờ bọn họ mới chỉ rời đi ngắn ngủi một tháng, thế cục đã xảy ra biến hóa lớn như vậy.



Sở dĩ Quân Kiền Linh khiêu khích Liễu gia, chỉ sợ cũng là sốt ruột chờ đi. Nguyên là Quân Ngữ Yên gả cho hoàng đế Tây Quyết, thành Tây Quyết hoàng hậu, lúc này Tây Quyết sẽ làm hậu thuẫn cho Quân Kiền Linh, nhưng hiện nay thế cục Tây Quyết thay đổi, rõ ràng Tây Quyết đã rơi vào tay Âu Dương Triệt, mà Âu Dương Triệt lại không biết cùng Liễu Tư Triệt đạt thành cái hiệp nghị gì, bởi vậy, Quân Kiền Linh mới có thể vội vã động thủ.



Chỉ là, Liễu gia há lại dễ dàng lay động như vậy được ? !



“Quân Kiền Linh đây là tự tìm đường chết!”Quân Khuynh Vũ ngoéo khóe môi một cái, lười biếng vô cùng nói.



Trong con ngươi đen nhánh của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia hận ý, nếu không phải bởi vì Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành, nàng cùng Quân Khuynh Vũ làm sao có thể trải qua trắc trở như thế, khóe môi nàng gợi lên một chút ý cười lạnh lẽo, nói từng chữ một, “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta đưa tiễn hắn một đoạn đường!”



“Không bằng dùng mạng của Lạc Khuynh Thành, đến đẩy hắn một phen, như thế nào?”Trong con ngươi hẹp dài của Quân Khuynh Vũ thấm hàn ý lạnh lẽo, khóe môi tươi cười lãnh liệt, từng chữ một nói.



Lạc Khuynh Hoàng mâu quang chợt lóe, khóe môi ý cười thản nhiên, từ từ nói, “Vũ nhưng thật ra có cùng suy nghĩ với ta .”



“Nói đến cũng là muốn cảm tạ bọn họ, nếu không phải bọn họ, chúng ta cũng sẽ không có trải qua một phen này.” Quân Khuynh Vũ đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi tươi cười tràn đầy sủng nịch, nếu không phải bởi vì một lần rơi xuống vách núi này, Lạc Khuynh Hoàng cũng không thể hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, hoàn toàn tín nhiệm hắn như thế.



Lạc Khuynh Hoàng hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Khuynh Vũ, cũng là cười nhẹ. Lần này xác thực cũng coi như nhân họa đắc phúc (trong họa gặp được phúc), nhưng hung hiểm trong đó, cũng không phải là giả. Bởi vậy, nàng hiển nhiên sẽ không thật sự bởi vậy mà cảm tạ Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh!