Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 87 : Vào cung nhiều thị phi

Ngày đăng: 22:34 22/04/20


Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ chưa từng ngồi kiệu đến hoàng cung.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn tường lục ngói hồng nơi hoàng cung được bao trùm bởi ánh mặt trời màu vàng đều có vẻ phá lệ tươi đẹp, giống như đến cả không khí trầm lặng trong cung cũng bị át đi.



“Chẳng lẽ ánh mặt trời chói mắt sao? Nhưng ta lại cảm thấy không khí hoàng cung không giống như là trầm lặng.”, Lạc Khuynh Hoàng dắt tay Quân Khuynh Vũ, khóe môi ý cười dịu dàng, chậm rãi nói.



Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, khóe môi bất giác cong lên, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài phong lưu lưu chuyển, thong dong nói, “Trời rất đẹp, nhưng mà tâm tình Hoàng Nhi tốt hơn.



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ chọc đúng chỗ trong lòng, cười cười đẩy Quân Khuynh Vũ đi vào cửa cung, đi được một đoạn, đột nhiên Lạc Khuynh Hoàng dừng lại ở chỗ cổ thụ ngẩn người.



“Gì thế?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng ở cây cổ thụ xuất thần, đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng cười nói.



Trong đôi mắt đen láy của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đoạn hồi ức, khóe môi khẽ cười, thanh âm trầm trầm nói, “Nhớ lần thứ hai nhìn thấy cây xuyên hồng.”



Quân Khuynh Vũ cũng gợi lên nụ cười giảo hoạt, “Ta đứng ở đây chờ Hoàng Nhi suốt ngày đâu.”



Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, sau đó nở nụ cười ấm áp, hóa ra ngày đó trong cung gặp nhau, kỳ thật đều cố ý chờ đợi nhau để rồi ngẫu nhiên gặp mặt.



Thế gian trùng hợp duyên phận có lẽ là đều do yêu mà ra.



“Sau này sẽ không phải chờ nữa.” Lạc Khuynh Hoàng nắm chặt tay Quân Khuynh Vũ, chân thành tha thiết nói.



Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi cười ôn nhu như nước, chậm rãi trả lời, “Được.”



Đi tới ngự hoa viên, Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ đang ngồi chờ Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đến thỉnh an.



Quân Vũ Thần một thân hoàng bào ngồi thẳng trong đình nghỉ mát của ngự hoa viên, tuy vậy nhưng cũng không che giấu được khuôn mặt tái nhợt, Liễu Tâm Huệ ngồi bên cạnh cũng mặc y phượng bào nhưng sắc mặt cũng không được tốt.



Lạc Khuynh Hoàng trong mắt hiện lên một tầng phức tạp, nhan sắc của Liễu Tâm Huệ rõ ràng rất đẹp, nhưng trước đây đã bị trúng độc, dù đã giải được độc nhưng cũng ảnh hưởng đến thân thể Liễu Tâm Huệ.



Về phần Quân Vũ Thần, vồn là lao lực quá sức, lại thêm dạo gần đây liên tiếp chịu đả kích, thân thể sợ là cũng không ổn.



“Nhi thần thỉnh an phụ vương.”



Quân Vũ Thần cùng Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên đi đến trước mặt Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ hành lễ.



“Khuynh Vũ, Khuynh Hoàng, mau đứng lên đi”, nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, sắc mặt tái nhợt của Quân Khuynh Vũ có chút ôn hòa từ ái.



Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Vũ Thần, vừa rồi xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quân Vũ Thần, hiện tại ngay cả mái tóc bạc cùng nếp nhăn đều rõ ràng, đột nhiên cảm thấy Hoàng đế thực đã già.



“Tạ ơn phụ hoàng.” Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đứng dậy ngồi vào chỗ đối diện Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ.
“Hinh phi nương nương cát tường.” Lông mi Lạc Khuynh Hoàng hơi cụp xuống, ngữ điệu vẫn như trước không kiêu ngạo không xiểm nịnh, hơi cúi người, nói.



“Khuynh Vũ, chẳng lẽ ngươi không định hành lễ với bổn cung sao?” Thủy Lan Hinh nhìn Lạc Khuynh Hoàng hành lễ, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lại hếch cằm, kiêu căng nói với Quân Khuynh Vũ.



Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ tối lại, con ngươi bên trong sáng ngời lạnh lùng nhìn Thủy Lan Hinh. Vừa rồi hắn cũng không khó chịu chuyện Thư Quý phi đem mẫu thân ra, nhưng nay Thủy Lan Hinh lại tự đến đây tìm phiền toái, thật sự là phí thời gian!



Mấy ngày nay vì dời đi công kích của Quân Khuynh Vũ, Quân Vũ Thần đối với mẹ con Thủy Lan Hinh đặc biệt sủng ái, làm cho Thủy Lan Hinh càng kiêu căng.



“Tuổi của Hinh phi không phải là lớn, chẳng lẽ không nhớ phụ vương từng nói, nếu không phải là đại sự, bản điện không cần hành lễ với phi tần khác sao?” Quân Khuynh Vũ nhìn Thủy Lan Hinh, thanh âm lạnh lẽo nói.



Năm đó Quân Khuynh Vũ vì Nguyệt Lưu Ly qua đời mà cực kỳ đau lòng, Quân Vũ Thần đối với Quân Khuynh Vũ cũng là thập phần sủng ái, vì thế hạ lệnh Quân Khuynh Vũ từ nay có thể không hành lễ với phi tần khác. Đối với một hoàng tử, có thể gọi là cực kỳ sủng ái, đủ để thấy được tình cảm sâu nặng của Quân Vũ Thần đối với Nguyệt Lưu Ly.



Thủy Lan Hinh đã kiêu căng ương ngạnh thành thói, thế nhưng đã quên chuyện này, vẻ mặt không khỏi hơi giận dữ, trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ.



Đúng lúc đang trong không khí xấu hổ, lại nghe thấy âm thanh lanh lảnh vang lên sau lưng, “Thất ca ca!”



Nguyên là sắc mặt Quân Khuynh Vũ khó coi khi nghe thấy một tiếng gọi kia liền trở nên nhu hòa không ít, ngoái đầu lại hóa ra là Quân Diệp Hoa đang lao tới, con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ trở nên dịu dàng, chậm rãi nói, “Diệp Hoa không phải là không thích vào cung sao, sao lại tới đây?”



“Mẫu phi muốn ta đến!” Quân Diệp Hoa đau khổ nhìn Quân Khuynh Vũ, vừa nói thầm, “Trong cung có thật nhiều nữ nhân đáng sợ. Thất ca ca, chúng ta ra cung cưỡi ngựa đi!”



“Được.” Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu Quân Diệp Hoa, cười nói.



Lạc Khuynh Hoàng ở một bên đứng nhìn, trong đôi mắt đen nhánh cũng toát ra vài phần ôn nhu.



Quân Diệp Hoa là con của Thủy Lan Hinh, năm nay mới mười một mười hai tuổi, còn rất thiên chân trong sáng. Lần trước ở trên yến hội, Lạc Khuynh Hoàng từng gặp hắn, là một đứa nhỏ đáng yêu.



Sinh trong hoàng tộc có thể có tính tình đơn thuần như vậy cũng không dễ dàng, bởi vậy Quân Khuynh Vũ mặc dù chán ghét Thủy Lan Hinh, nhưng đối với Quân Diệp Hoa lại rất yêu quý cưng chiều.



“Diệp Hoa! Bài tập hôm nay làm xong chưa?!” Thủy Lan Hinh nghe được Quân Khuynh Vũ cùng Quân Diệp Hoa đối thoại, lập tức nghiêm mặt nhìn Quân Diệp Hoa, cực kỳ tức giận trừng mắt, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.



Quân Diệp Hoa nghe Thủy Lan Hinh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên khổ não, nói với Thủy Lan Hinh, “Con đã làm xong bài tập thái phó giao, vì sao còn phải làm bài tập nữa! Lâu rồi con không được cưỡi ngựa!”



Nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia không đành lòng. Đứa nhỏ sinh ra trong hoàng tộc luôn luôn không được là chính mình, rõ ràng là có tính tình đơn thuần, lại vì một chút ma luyện mà có hận thù.



Quân Diệp Hoa ngây thơ như vậy, Thủy Lan Hinh thân là mẫu thân nhưng cứ kiên quyết như vậy. Quả nhiên quyền thế cao nhất kia có thể làm cho người ta lu mờ ánh mắt, cho dù là máu mủ thâm tình cũng không sánh bằng.



“Diệp Hoa! Con đây là muốn trái lời mẫu phi sao?” Thủy Lan Hinh nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn Quân Diệp Hoa.



Quân Diệp Hoa vẻ mặt có vẻ bất mãn nhưng khi bị Thủy Lan Hinh nhìn chằm chằm thì hơi thu lại, trong mắt hiện lên một tia ủy khuất, cuối cùng đáng thương nói với Quân Khuynh Vũ, “Thất ca ca, đệ trước đi làm bài tập, lần khác sẽ tìm ca cưỡi ngựa, được không?”