Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 9 : Hồi phủ bị giáo huấn

Ngày đăng: 22:30 22/04/20


“Quy củ của Phiêu Hương cư . Trả tiền mới được đi. Không có ngân lượng, liền không cần đi.” công tử Lưu Cảnh nhíu mày, thanh âm ôn nhuận lại hàm chứa uy thế.



Khách nhân ăn cơm xung quanh không khỏi nhỏ giọng nghị luận .



“Ta còn tưởng là tiểu thư nhà ai , nhìn giống như là thiên tiên . Nguyên lai là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc Lạc Khuynh Hoàng a!”



“Còn không phải sao! Bất quá ngươi nói vị công tử áo trắng kia lá gan cũng thật lớn , ngay cả mặt mũi phủ đại tướng quân cũng không cho sao? !”



“Ngươi không biết vị công tử áo trắng kia là ai sao? ! Kia chính là Lưu Cảnh công tử a!”



“Lưu Cảnh công tử? ! Hắn chính là Khuynh Thành câu hồn phiến, Lưu Cảnh công tử? ! Hắn như thế nào lại ở chỗ này?”



“Nghe nói là bạn cũ của lão bản Phiêu Hương cư . Ai, chúng ta vẫn là nhìn xem đi, cả hai bên đều không phải là nơi chúng ta có thể chọc được .”



Lạc Khuynh Hoàng mỉm cười nhìn Lưu Cảnh công tử, Lưu Cảnh công tử cũng cười nhìn lại Lạc Khuynh Hoàng. Thần sắc hai người đều là lạnh nhạt tao nhã, giống như không nghe thấy người bên ngoài đang nghị luận .



“Công tử phái người ngăn trở. Nếu là công tử không muốn, vậy Khuynh Hoàng liền ở lại Phiêu Hương cư cũng không sao.” khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười nhợt nhạt, lạnh nhạt nhìn công tử Lưu Cảnh .



Nàng biết hắn nhất định sẽ để nàng rời đi . Dù sao Phiêu Hương cư lớn như thế căn bản không cần một trăm lượng bạc. Vì một trăm lượng bạc mà đắc tội phủ đại tướng quân , cũng thực không đáng. Bất quá nàng đến ăn cơmbá vương , cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi.




Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mỉa mai, khóe môi gợi lên ý cười không chút hoang mang, nói, “Bá vương cơm? ! Ta khi nào thì ăn cơm bá vương ?”



“Hừ! Hôm nay người ăn cơm ở Phiêu Hương cư không trả tiền, còn muốn để hắn đến lấy ngân lượng ở phủ đại tướng quân , chẳng lẽ không phải là muội muội sao? !” Lạc Khuynh Quốc nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu trung hiện lên một tia oán độc, mắt xếch cóoán hận, thêm vài phần ý không tốt.



Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, thần sắc cũng không cuống quít, ngược lại là bộ dáng mạc danh kỳ diệu , cười nói, “lời này của đại tỷ thật sự là đáng chê cười. Nếu đại tỷ cũng nói ta bảo hắn đến phủ đại tướng quân lãnh ngân lượng, vậy sao còn nói là ta ăn cơm bá vương ? !”



Lạc Khuynh Quốc tựa hồ thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng sẽ nói như vậy , nhất thời nghẹn lời, đúng là không biết trả lời như thế nào , nghẹn đã lâu mới nghẹn ra một câu, “Nhưng là ngươi không có trả tiền a!”



“Ta chuẩn bị trả tiền, lão bản không có thu. Cái đó cùng ta có quan hệ gì sao?” Lạc Khuynh Hoàng dùng một loại ánh mắt mạc danh kỳ diệu nhìn Lạc Khuynh Quốc, không đợi Lạc Khuynh Quốc nói chuyện, Lạc Khuynh Hoàng lại ý vị thâm trường nói, “dân chúng phố phường nói lung tung thì cũng liền thôi. Đại tỷ thân là trưởng nữ phủ đại tướng quân , chẳng lẽ cũng ăn nói lung tung như vậy sao? ! Đại tỷ như vậy, là đem thanh danh phủ đại tướng quân phủ ta đặt chỗ nào? !”



Nói xong lời cuối cùng, cơ hồ đã muốn có chút nghiêm khắc . Lạc Khuynh Quốc bị khí thế của Lạc Khuynh Hoàng hù cho sửng sốt , hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Nàng nguyên bản chính là muốn mượn cơ hội này để chế nhạo Lạc Khuynh Hoàng một phen, làm sao biết lại bị Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng phản bác, vu cho nàng tội danh lớn như vậy.



“Làm càn!” Vương U Nhược thấy Lạc Khuynh Quốc bị Lạc Khuynh Hoàng nói đến á khẩu không trả lời được, không khỏi phẫn nộ quát, “Khuynh Hoàng ngươi thật sự là hơi quá đáng!”



“Nha? Khuynh Hoàng làm sao quá đáng ? Còn thỉnh Nhị di nương chỉ giáo.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Vương U Nhược, khóe môi gợi lên ý cười nhợt nhạt, thần sắc lạnh nhạt.



Con ngươi lợi hại của Vương U Nhược nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, ác độc tươi cười, hỏi, “Ta hỏi ngươi, ngươi hôm nay đi Phiêu Hương cư, ý định chẳng lẽ không phải muốn ăn cơm bá vương sao? !”