Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 90 : Bại lộ âm mưu!

Ngày đăng: 22:34 22/04/20


Ánh mặt trời chiếu xuống chiêu bài Phù Dung viện, chữ to sơn vàng ánh lên rực rỡ, thoạt nhìn có cảm giác như cung vàng điện ngọc chứ không phải nơi thanh lâu.



Thu hồi tầm mắt, Lạc Khuynh Hoàng nhướng mắt nhìn vào bên trong, khinh sa mãn ốc, nơi nơi tràn ngập cảm giác kiều diễm hoa lệ, mày nàng khẽ nhíu, trên mặt lộ ra mấy phần do dự.



“Hoàng nhi không phải sợ chứ?” Nhìn mặt Lạc Khuynh Hoàng xuất hiện vẻ do dự, đôi mắt hạnh hẹp dài hiện lên tia bỡn cợt, mím môi, mang theo vài phần trêu tức nói.



Nhìn bộ dạng trêu tức của Quân Khuynh Vũ, mày nàng cong cong, miệng nhếch ý cười nghiền ngẫm ánh mắt đen tuyền lộ ra hứng thú, cười nói: “Làm sao có thể? Có điều nói qua, lần đầu ta đến thanh lâu thế này, thật ra cũng khá mới lạ.”



Nói xong, Lạc Khuynh Hoàng mày hất lên. Quân Khuynh Vũ theo sát Lạc Khuynh Hoàng, nhìn nàng một thân nam trang chỉnh tề, điệu bộ linh hoạt, quả nhiên có một phen ý vị khác nha.



“Chao ôi, công tử tuấn tú nơi nào đây!”



Lạc Khuynh Hoàng vừa vào sảnh lớn Phù Dung viện, đã bị một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy vây xung quanh, mùi son phấn xông vào mũi gần như muốn bao phủ Lạc Khuynh Hoàng, nàng liên tục hắt xì mấy cái, mày càng nhíu chặt, muốn phát tác lại không thể.



“Mấy mỹ nhân tránh ra chút nào, đừng làm hỏng Hoàng nhi nhà ta chứ.” Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng không biết làm gì thì được một bàn tay quen thuộc kéo khỏi vòng vây của đám nữ tử kia, bên tai vang lên âm thanh tà mị bất kham.



Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt chống lại ánh mắt bất đất dĩ lại sủng nịch của Quân Khuynh Vũ, nàng cũng bất đắc dĩ nhún vai, nàng làm sao biết nữ tử thanh lâu nhiệt tình như vậy, nàng chẳng qua mới bước vào cửa, ngay đến nói cũng chưa kịp nói đã bị các nàng vây quanh lại.



Những nữ tử này dường như nhận được Quân Khuynh Vũ, lúc thấy hắn, vẻ quyến rũ xinh đẹp mặt lập tức thu liễm, kính cẩn nhìn Quân Khuynh Vũ, đương nhiên không thiếu nữ tử mang theo ánh mắt ái mộ, lúc nghe rõ lời nói của Quân Khuynh Vũ, một nữ tử có chút can đảm đánh giá Lạc Khuynh Hoàng.



Lạc Khuynh Hoàng liếc nhìn nữ tử này một cái. Đại đa số họ đều mang sự tò mò hâm mộ nhìn nàng, mà lúc nhìn Quân Khuynh Vũ thì đều ra vẻ cung kính. Nhưng cũng có nữ tử nhìn nàng đầy ghen tị , lúc qua Quân Khuynh Vũ thì mang vẻ si mê.



Lạc Khuynh Hoàng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Quân Khuynh Vũ dắt lên nhã gian trên lầu ngồi xuống.



“Mị lực của Vũ thật đúng là lớn nha, ta thấy một đám mỹ nhân dưới lầu kia ít nhiều gì cũng có chút ái mộ huynh.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi bàn bên cạnh, ánh mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Khuynh Vũ, có chút chua nói.



Quân Khuynh Vũ nhìn bộ dạng đang ghen của Lạc Khuynh Hoàng, mày không khỏi nhướng lên, tâm tình tốt nhìn nàng, ý cười trên môi càng thêm sâu, chậm rãi nói: “Hoàng nhi hẳn là rất đắc ý có phải hay không? Nhiều mỹ nhân thích ta như vậy mà ta chỉ thích một mình Hoàng Nhi thôi?”




“Được! Vậy quyết định ngày mai hành động. Ta sẽ phái người qua cho ngươi, ta sẽ không tự mình đi qua, ta xuất hiện ở Cẩm Quốc sợ không thích hợp.” Nhã gian bên kia, Lăng Dịch Hiên trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.



Quân Kiền Linh biết rõ sự lo ngại của Lăng Dịch Hiên, có điều hắn cũng không cưỡng cầu Lăng Dịch Hiên, chỉ cần hắn ta phái người qua cho hắn như vậy đã đủ rồi, hắn không cần hắn ta ra mặt, nhiều hoặc ít hơn một người cũng không quan trọng, ở trong đầu Quân Kiền Linh đã nghĩ việc ám sát này ắt thành rồi.



Bên trong nhã gian vang lên tiếng đàn sáo cũng tiếng cười kiều diễm của nữ tử, hiển nhiên là Quân Kiền Linh và Lăng Dịch Hiên đã thỏa thuận xong chuyện ngày mai, liền bắt đầu tầm hoan tác nhạc. Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đương nhiên không nghe lén người ta vui chơi, bèn rời khỏi Phù Dung viện.



Hai người rời Phù Dung viện đi đến Kim Ngân sơn trang.



“Bạch Mộ, ngươi lập tức tiến cung sắp xếp tối mai hành động. Nhất định phải để bọn họ có đến mà không có về.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Bạch Mộ, câu môi hạ lệnh.



Bạch Mộ cười ôn hòa, ánh mắt lại lạnh băng, hắn cung kính đáp: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”



“Ngày chết Quân Kiền Linh đến rồi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng lưng Bạch Mộ, con ngươi đen như mực hiện lên hận ý, đứa nhỏ nàng vẫn chưa sinh ra cùng những đau khổ nàng và Quân Khuynh Vũ phải chịu, món nợ Quân Kiền Linh thiếu, rốt cục nên hoàn lại.



Quân Khuynh Vũ không nói gì, chỉ vươn tay ôm Lạc Khuynh Hoàng vào lòng, lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nàng, nở nụ cười sủng nịch, chậm rãi nói: “Chúng ta sẽ có con của mình.”



Thân thể Lạc Khuynh Hoàng run lên, ngước mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ. Nàng không thể miêu tả tâm tình mình giờ phút này, Quân Khuynh Vũ nói với nàng, chúng ta sẽ có con của mình. Hắn biết nàng vì đứa nhỏ chưa kịp sinh mà khổ sở, mà oán hận. Cái gì hắn cũng không nói đến, chỉ nói, chúng ta sẽ có con của mình.



Nàng biết, hắn muốn nói cho nàng, hết thảy đều đã qua.



“Ừ.”Lạc Khuynh Hoàng dùng sức khịt khịt mũi, nâng mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt đen láy dịu dàng.



Quá khứ có khắc sâu thế nào cũng không thuộc về nàng. Lạc Khuynh Hoàng đời trước đã chết, chờ nàng giết Quân Kiền Linh, nàng sẽ không còn nửa phần liên quan với Lạc Khuynh Hoàng trước kia nữa, nàng bây giờ chỉ là nữ nhân của Quân Khuynh Vũ, cuộc sống nàng hiện tại cùng tương lai, đều chỉ biết có một nam nhân là Quân Khuynh Vũ.



Dường như có thể cảm nhận được tâm tư Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ cười lớn, con ngươi chuyển động phát sáng động lòng người.