Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 20 : Đừng quá ảo tưởng vị trí của mình!
Ngày đăng: 05:14 30/04/20
Những dòng chữ của Âu Dương Thiên Thiên viết trên giấy, có thể nhận ra cô ấy viết trong tâm trạng tuyệt vọng như thế nào với mối tình đơn phương của mình.
Thích 1 người không thích mình, yêu một người không yêu mình, dù biết là sai nhưng vẫn không cách nào thoát ra được.
Âu Dương Thiên Thiên thích Âu Dương Vô Thần từ cái nhìn đầu tiên, trải qua bao nhiêu năm miệt mài gây ấn tượng, nó đã dần trở thành thứ tình cảm không thể nào chặt đứt được. Người đàn ông đó đến một câu nói cũng không muốn nói với cô ấy, vậy mà... cô ấy lại vì uống nhầm 1 ánh mắt, mang theo men say suốt cả cuộc đời, thậm chí cho đến lúc chết....
Ngốc! Quả thật rất ngốc!!
Cuốn nhật kí khép lại với vài dòng tương tư thầm lặng, 2 ngày sau, Âu Dương Thiên Thiên gặp tai nạn, vĩnh viễn ra đi. Cùng lúc đó, Đàm Gia Hi cô tới.
Nói mới nhớ, cô cũng là có 1 cuộc tình không tốt đẹp như Âu Dương Thiên Thiên vậy.
Yêu 1 người suốt những năm tháng thanh xuân, cho đến khi cưới nhau và làm vợ chồng, những tưởng đoạn tình yêu đến đó là viên mãn, không ngờ.... cũng chấm dứt trong tan vỡ. Cô thậm chí còn mất mạng vì trận cãi vã với anh ta. Một đời người cứ như thế hết.
Cô đã từng tin vào tình yêu, cũng từng tin vào chồng của mình, càng tin vào năng lực của bản thân rằng có thể giữ anh ta thật chặt trong lòng bàn tay, nhưng mà... tính ra thì, cô còn không biết anh ta đã ngoại tình từ lúc nào nữa.
Nực cười nhỉ? Một người không được yêu đã chết, mà một người từng có được kẻ mình yêu nhưng vẫn chết. Tình yêu thật sự có thể độc chết người như thế sao?
Có được nó sẽ đau khổ, mà không có được cũng sẽ đau khổ!
Cho đến tận bây giờ, cái ngu dốt duy nhất mà cô nhận ra được, đó chính là đã tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu.
Âu Dương Thiên Thiên đóng cuốn sổ lại, cô đứng dậy, cẩn thận đặt cành hoa bồ công anh lên lòng bàn tay, rồi đi đến phía cửa sổ.
Đứng nhìn tầm vài giây, cô vươn tay ra ngoài, một làn gió thổi qua, những cánh hoa bồ công anh trong tay cô..... lần lượt bay đi mất.
Âu Dương Thiên Thiên, tôi không biết nói gì với tình cảnh của cô, nhưng lời tôi đã hứa thì tôi sẽ cố hết sức để thực hiện.
Nhưng tôi phải cho cô 1 lời dự báo trước, tôi không biết có thành công làm Âu Dương Vô Thần thích tôi hay không, tôi cũng không biết anh ta sẽ có ý nghĩ gì với cô hay không, nhưng mà.... đừng quá kì vọng vào cuộc tình này, nhé!
Đừng như tôi... quá ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác. Đến cuối cùng, nhận lại chỉ có đau thương mà thôi!
Hít một hơi thật sâu, Âu Dương Thiên Thiên xoay người muốn đi vào trong. Giây phút cô quay mặt lại, đột nhiên cảm nhận có một ánh mắt đang hướng về mình, cô theo bản năng nhìn lại về phía đó.
Từ hướng cửa sổ, dưới những tán cây bằng lăng, một người đàn ông đứng trước đại sảnh đang chớp mắt nhìn lên. Không phải bầu trời, không phải mây, cũng không cây, người đàn ông đó... đang nhìn cô!