Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 345 : Rời đi!

Ngày đăng: 05:18 30/04/20


Âu Dương Chấn Đông cắn môi, không biết phải nói thế nào để Âu Dương Thiên Thiên hiểu, chỉ đành nhìn im lặng. Nói cho cùng... cũng là lỗi do ông, có thể giải thích được gì chứ?



Âu Dương Thiên Thiên ngược lại chính vì điều này mà thấy tức giận. Cô chỉ mong ông có thể mở miệng ra và giải thích với cô mọi chuyện, nguyên nhân, lí do, biện minh gì cũng được, chỉ cần là lời ông nói, cô dù không tin cũng sẽ thử tin.



Nhưng mà.... vì sao lại im lặng? Im lặng là vì cô nói đúng rồi, hay là vì không thể nói lại được?



Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô quay mặt đi, nói với âm giọng khá cao:



- Không tính đến anh hai, thì ngôi nhà này vốn đã có đến 3 đứa con rồi, ba cảm thấy thiếu người lắm sao? Con 22 tuổi đã có tới 2 đứa em gái cùng cha khác mẹ, ba cảm thấy con thiếu em lắm sao? Không có, con dù thiếu thứ gì thì cũng không thiếu thứ đó!



- Con đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, nhẫn nhịn khi trong nhà này người vốn dĩ đủ tư cách nhất chỉ có con mà thôi. Nhưng mà ba à... hết nhận con nuôi rồi đến em gái cùng cha khác mẹ, ba có thể hãy thôi tìm anh em thất lạc cho con đi được không?



Âu Dương Chấn Đông nhắm mắt, thở một hơi bất lực, nhìn cô nói:



- Thiên Thiên, ba xin lỗi.



- Con không cần ba xin lỗi! Ba nói lời đó bây giờ có ích gì chứ? - Âu Dương Thiên Thiên liền đáp trả lời ông ngay sau đó.
- Con không cần ba xin lỗi! Ba nói lời đó bây giờ có ích gì chứ? - Âu Dương Thiên Thiên liền đáp trả lời ông ngay sau đó.



Lúc này, Kiếm Tử từ bên ngoài đi vào, thấy tình hình căng thẳng, anh liền tiến đến chỗ cô gái, gọi:



- Nhị tiểu thư.....



Thế nhưng, Âu Dương Thiên Thiên không cho anh có cơ hội lên tiếng. Cô trực tiếp cắt ngang:



- Anh câm miệng, đây không phải nơi để anh nói.



Muốn giải thích thì để chính Âu Dương Chấn Đông trực tiếp giải thích, cô không cần ai giải thích hộ ông ấy.



Kiếm Tử ngay lập tức ngậm miệng lại, anh liếc nhìn Âu Dương Chấn Đông, rồi cúi đầu không dám lên tiếng.



Âu Dương Thiên Thiên nhìn ba mình, cô cảm thấy bây giờ cô không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa, nếu nói thêm, tin chắc đây sẽ trở thành 1 cuộc chiến không kết thúc.



Vì vậy....
Vì vậy....



- Nếu ba muốn cùng Bạc Tuyết Cơ sinh thêm, thế thì chỉ cần nói cho con biết một tiếng, không cần phải dấu giếm đợi con không có ở đây như vậy. Chí ít, con cũng không bất ngờ đến nỗi lớn tiếng với ba như lúc này.



- Chuyện ba làm ra con sẽ không xen vào, con đợi xem ba giải quyết thế nào.... tạm thời con sẽ không ở đây, đợi qua dịp lễ Giáng Sinh, con sẽ về nghe lời quyết định của ba.



Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền xoay người muốn rơi đi, thế nhưng đúng lúc đó, Âu Dương Chấn Đông phía sau lên tiếng nói:



- Thiên Thiên, con muốn đi đâu? Vết thương của con.....



Không đợi người đàn ông hết lời, Âu Dương Thiên Thiên liền cắt ngang:



- Vết thương của con đã khỏi rồi, nhưng mà.... bây giờ thì ba lại đang tạo thêm vết thương mới cho con, không phải sao? Thay vì hỏi những câu vô nghĩa như vậy, ba hãy tìm cách để chữa lành nó đi. Con là đang cho ba cơ hội đấy!



Cô rời đi là vì cô biết bản thân sẽ không kiềm chế được mà tức giận nếu thấy Bạc Tuyết Cơ cùng với đứa con của bà ta. Hai em gái là đủ rồi... quá đủ rồi!



Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhấc chân bước ra khỏi cổng nhà Âu Dương gia, trong lòng thầm nghĩ.



Ba à, con không muốn ba khó xử, nhưng mà... con cũng không thể để chính mình ủy khuất được. Đặc biệt là để Âu Dương Thiên Thiên đã chết... ủy khuất vì sai lầm tiếp theo của ba.



Vậy nên... lần này nhất định ba phải giải quyết được, và phải giải quyết đúng, nếu không.... đừng trách con vô tình vô nghĩa.